Edit: Linhlady
- ------------------------
“Ai nha nha, hôm nay Giang đại nhân giống như không vui vẻ a!”
“Ừm, không phải hình như đâu ~ rõ ràng ngày hôm qua đều vẫn rất tốt nha!”
“Chẳng lẽ là bởi vì cái người gọi là Trâu Thiên Hữu kia?”
“Hả…… Nhưng mà vì sao?”
“Chúng ta tới não bổ một chút, tỷ như nói thật ra Giang Văn Hiền thích cái người tên Trâu Thiên Hữu này, nhưng Trâu Thiên Hữu lại cảm thấy hứng thú với tiểu Quả Quả nhà ta cho nên hắn ghen tị?”
“ cái não bổ này ta cho một trăm điểm.”
“Không không không, ta cảm thấy có khả năng này, Trâu Thiên Hữu cho rằng Giang Văn Hiền là thích tiểu Quả Quả nhà ta, cho nên ngày hôm qua tiểu Quả Quả nhà ta bị thương, sau đó Giang Văn Hiền nói cậu ta, cậu ta thương tâm, Giang Văn Hiền nhìn đến Trâu Thiên Hữu thương tâm, biết hắn là hiểu lầm mình, nhưng Trâu Thiên Hữu không nghe hắn giải thích, sau đó…… Hắc hắc hắc…… Tự nhiên liền thương tâm!”
“…… trên lầu não bổ thật chấn động ta cho ngươi điểm! Sợ ngươi kiêu ngạo không cho !”
“Ta không đồng ý cách nói kia, hừ! ╭(╯^╰)╮ vì sao không nói Trâu Thiên Hữu cùng Giang Văn Hiền đồng thời thích tiểu Quả Quả nhà ta, Giang Văn Hiền nan giải lựa chọn giữa tình yêu và tình huynh đệ, cho nên mới mặt ủ mày ê đâu?”
“Khụ khụ, trên lầu, ta cảm thấy cái não bổ này thực đáng tin cậy, ta thực thích! Cho ngươi một cái tán! ~(≧▽≦)/~”
“Ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy! Ân…… Đã não bổ mấy chục vạn đại kịch cẩu huyết!”
“Lầu trên cho chia sẻ cho chúng ta một chút được không~ ha ha ha ha!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận, cũng có một tia tò mò, bất đắc dĩ chính là, cái người tự não bổ mấy chục vạn kia lại không nói.
Mạc Vân Quả xem phòng phát sóng trực tiếp không có nói chuyện gì thú vị, ngược lại đem tâm tư đặt ở trên người Giang Văn Hiền.
Lúc này Giang Văn Hiền cau mày, ngón tay vô ý thức nhẹ gõ lên bàn, phát ra thanh âm thanh thúy.
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Mạc Vân Quả, hắn giương mắt nhìn về phía Mạc Vân Quả, vừa vặn cùng cô đối diện.
Một ánh mắt sâu thẳm đen tối không rõ, một ánh mắt lạnh băng trong suốt, hai ánh mắt ở không trung tương giao, giống như loé ra tia lửa, lại giống như không xảy ra chuyện gì.
Giang Văn Hiền khẽ cười một tiếng, nhếch âm cuối lên nói: “Như thế nào? Nhìn tôi đến ngây người?”
Mạc Vân Quả không hề bị sắc đẹp của Giang Văn Hiền mê hoặc, cô lắc đầu nói: “Không có.”
Ngón tay đang gõ bàn của Giang Văn Hiền khựng lại, nhướng mày nhìn Mạc Vân Quả nói: “Nha? Đó là?”
“Anh không vui.” Mạc Vân Quả nói, “Vì sao?”
Giang Văn Hiền nhìn tiểu gia hoả cách đó không xa chân thành tha thiết hỏi mình, trong lòng không biết sao, bỗng nhiên buông lỏng, có lẽ, thật sự trùng hợp thôi.
“Gặp một ít chuyện phiền lòng, tự nhiên sẽ không vui.” Giang Văn Hiền tránh nặng tìm nhẹ trả lời một câu.
Mạc Vân Quả nghe đến đó, đôi mắt lại sáng ngời.
Có phải chỉ cần giúp Giang Văn Hiền giải quyết chuyện phiền lòng, nhiệm vụ báo ân của cô sẽ kết thúc?
Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả nhanh chóng hỏi nói: “Chuyện phiền lòng gì?”
G
iang Văn Hiền nhìn tiểu gia hỏa không ngừng quan tâm mình, lại cười khẽ một tiếng nói: “Chuyện phiền lòng của tôi cô giải quyết không được đâu.”
Mạc Vân Quả im lặng nhìn Giang Văn Hiền nói: “Làm sao anh biết được?”
Giang Văn Hiền chỉ lắc đầu, lại không giải thích cái gì thêm.
Mạc Vân Quả thấy Giang Văn Hiền chỉ lắc đầu không nói lời nào, đứng dậy bước nhanh đi tới bên người hắn, một vỗ vào trên vai hắn, từ trên cao nhìn xuống nhìn kiên định nói: “Nói cho tôi, tôi có thể giải quyết.”
- ------