Edit: Linhlady
- -----------------------
"Tôi muốn tìm Giang Văn Hiền." Mạc Vân Quả nhìn ngửa đầu nhìn Trâu Thiên Hữu đang suy nghĩ miên man nói.
Trâu Thiên Hữu hoàn hồn, sau đó đi đến cửa thang lầu, bắt lấy cổ tay Mạc Vân Quả nói: "Được được được, đi, tôi mang cô đi tìm Giang lão đại."
Có Trâu Thiên Hữu hộ tống, những người đó nào dám cản Mạc Vân Quả, ngay cả phía dưới cũng im lặng, sợ Mạc Vân Quả ghi hận bọn họ.
Trâu Thiên Hữu mang theo Mạc Vân Quả rẽ trái rẽ phải, sau đó đi đến một căn phòng.
Trâu Thiên Hữu cười cười, đẩy cửa mà vào, há mồm nói: "Giang lão đại, anh xem tôi đem ai mang đến?"
Giang Văn Hiền nghe tiếng nhìn lại, liền thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Vân Quả cùng nụ cười thiếu đòn của Trâu Thiên Hữu.
"Sao cô lại tới đây?" Giang Văn Hiền lập tức đứng lên, bước nhanh đi đến bên người Mạc Vân Quả, bắt lấy cánh tay Mạc Vân Quả, kéo cô từ chỗ Trâu Thiên Hữu về phía mình.
Trâu Thiên Hữu thấy như vậy, nhún nhún vai, lui về phía sau hai bước, cậu ta cũng không muốn bị gãy tay nữa đâu! Nima đau chết cậu ta! Nếu không phải thân thể hắn có tố chất kinh người, có lẽ hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện!
Nói lại chủ đề chính, Giang lão đại không lâu chặt trước đó đã bị gãy một cái xương sườn, còn phải nằm ở nhà một tuần? Tấm tắc......
Trâu Thiên Hữu nhìn Giang Văn Hiền, trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, ai, lão đại cũng có mùa xuân, mùa xuân của cậu ta khi nào mới có thể đến đây?
Giang Văn Hiền nhìn Mạc Vân Quả vẻ mặt vô tội, mặt nháy mắt đen lại.
Hắn hít sâu một hơi, biết nơi đây không nên ở lâu, đặc biệt dưới tình huống còn có thêm Mạc Vân Quả.
"Hôm nay cứ như vậy đi, chuyện khác để sau nói tiếp." Giang Văn Hiền lôi kéo Mạc Vân Quả đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua trong phòng, ngồi một người đàn ông, trên mặt tựa hồ còn mang theo một vết sẹo, khóe môi hắn ta treo lên một nụ cười, nhìn qua có vài phần dữ tợn.
Mạc Vân Quả còn muốn nhìn kỹ một chút, lại bị Giang Văn Hiền bắt rời đi.
Giang Văn Hiền nhanh chóng mang theo Mạc Vân Quả cửa đặc thù đi ra ngoài quán bar ngầm, sau đó trực tiếp mở cửa xe, chuẩn bị về nhà.
Trên quốc lộ yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài chiếc xe lướt qua.
Mặt Giang Văn Hiền đen xì, nhìn như hết sức chuyên chú lái xe, trong lòng tâm tư lại xoay vài vòng.
Mạc Vân Quả ngồi ở chỗ kia, chỉ cảm thấy con đường này an tĩnh đáng sợ.
Nếu ngay từ đầu còn có mấy chiếc xe đi qua, như vậy hiện tại một chiếc xe cũng không có.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua thời gian, mới giờ tối.
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, chung quy cảm thấy không thích hợp, cô nhìn về phía Giang Văn Hiền bên cạnh nói: "Con đường này không thích hợp."
Giang Văn Hiền nghe được Mạc Vân Quả nói, tâm tình vốn như lửa nóng liền an tĩnh lại.
Con đường này, thật đúng là an tĩnh đáng sợ.
Giang Văn Hiền theo bản năng nắm chặt tay lái, trong lòng dâng lên một ý tưởng không tốt.
"Cô......" Khi Giang Văn Hiền muốn nói cái gì đó, theo bản năng cảm giác được một tia nguy hiểm.
Một viên đạn trực tiếp phá vỡ cửa sổ, nhằm về vị trí đầu hắn!
Cái xe này không trang bị kính chống đạn, viên đạn kia dễ dàng xuyên qua lớp kính.
Cũng may Giang Văn Hiền tránh kịp thời, lúc này mới không thương tổn đến hắn.
Mạc Vân Quả vừa thấy viên đạn, biết rằng hoài nghi của mình là chính xác.
Giang Văn Hiền cùng Mạc Vân Quả liếc nhau, đều biết đêm nay chỉ sợ không thể an ổn về đến nhà.
"Ngồi ổn!" Giang Văn Hiền nói, đồng thời xe chạy nhanh ở trên đường yên tĩnh......
- ------