Edit: Linhlady
- ------------------------
Giang Văn Hiền nghe đến đó, cũng hiểu rõ ý tứ của Trâu Thiên Hữu.
Đơn giản là muốn chân chính nắm được thế lực hắc bang mà thôi, cũng mất công những người đó có kiên nhẫn tốt như vậy, thế nhưng dùng thời gian mười năm để được kết quả này.
"Lão đại, tôi biết ngay từ đầu anh cũng không tín nhiệm tôi. Cho nên tôi cùng cục cảnh sát đóng một vở kịch, lấy người cục cảnh sát làm tôi bị thương, thành công khiến anh tín nhiệm, từ đó kế hoạch của tôi bay đầu, từng bước đi vào trung tâm thế lực."
Trâu Thiên Hữu cười ảm đạm, khoé mắt có ánh nước nổi lên.
"Lão đại, anh xem, tôi dùng thời gian mười năm trở thành huynh đệ tốt nhất của anh, cũng có thể nắm rõ toàn bộ quá trình vận hành của thế lực hắc bang. Nhưng khi tiến vào trung tâm thế lực Anh biết tôi đã trải qua chuyện gì không? Chính bàn tay tôi mang những thứ thuốc phiện kia chuyền tay đến những người dân vô tội, khiến bọn họ cửa nát nhà tan, vợ con ly tán."
"Mỗi tháng tôi đều phải tiến hành bí mật phụ đạo tâm lý, những người trong cục kia không tín nhiệm tôi, ngược lại là anh, toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi, có đôi khi tôi cũng hoài nghi, mình làm như vậy có đúng hay không."
"Lão đại, anh nói, tôi làm đúng không?"
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt Trâu Thiên Hữu đã chảy xuống từ lúc nào, cậu ta nhìn Giang Văn Hiền, lẩm bẩm hỏi, giống như đang tìm cứu rỗi.
Giang Văn Hiền nhìn Trâu Thiên Hữu, con ngươi ám ám, hắn nhìn hasmet nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, gợi lên một mạt cười nói: "Nếu tôi là một người bình thường, tôi sẽ cho rằng việc cậu làm là đúng."
"Thế nhưng, tôi không phải, tôi là một người xấu táng tận lương tâm, bất luận người nào thương tổn ích lợi của tôi, đều đáng chết!"
Thân thể Trâu Thiên Hữu cứng đờ, cậu ta nhanh chóng lau nước mắt, lẩm bẩm nói: "Tôi biết, tôi vẫn luôn đều biết."
"Không, cậu không biết." Giang Văn Hiền nói, "Cho dù tôi biến mất, cũng sẽ có một cái tôi khác xuất hiện."
"Người chỉ cần có dục vọng, sẽ có thị trường, muốn hoàn toàn thanh trừ thị trường thuốc phiện quốc nội, còn phải đi một con đường khá dài." Giang Văn Hiền mềm nhẹ xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, ánh mắt ôn nhu.
"Cậu đi đi." Giang Văn Hiền nói.
"Cái gì?" Trâu Thiên Hữu không thể tin tưởng nhìn Giang Văn Hiền, hôm nay cậu ta tới nơi này, đã ôm quyết tâm phải chêdt, thậm chí thủ trưởng còn hạ tử lệnh cho cậu ta, cho dù chết, cũng muốn mang theo Giang Văn Hiền cùng chết.
Những người đó, luôn lấy "Đại cục" làm trọng.
Ánh mắt Trâu Thiên Hữu phức tạp nhìn Giang Văn Hiền, không hiểu vì sao hắn lại muốn làm vậy.
"Cậu đi đi." Giang Văn Hiền hảo tâm lặp lại một câu.
Trâu Thiên Hữu không động, nhìn chằm chằm Giang Văn Hiền, giống như đang đợi hắn một lời giải thích.
"Tôi sẽ giải tán thế lực của tôi, nghĩ lại mấy thế lực ngầm kia cũng bị cậu chèn ép không ít đi. Mấy năm nay cậu ở bên cạnh tôi thu thập được không ít tình báo, cậu có thể dùng nó giao cho cấp trên, những cái khác tôi sẽ không cung cấp. Các ngươi có thể thanh trừ đến được bao nhiêu đó là bản lĩnh của các cậu."
"Từ nay về sau tôi cũng sẽ không đụng đến thuốc phiện nữa." Giang Văn Hiền nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Trâu Thiên Hữu ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cậu ta không rõ, vì sao người đàn ông này cố chấp mười năm, lại một sớm liền thay đổi chủ ý, rõ ràng ngày hôm qua còn cùng người khác giao dịch.
Giang Văn Hiền khẽ cười một tiếng, ánh mắt càng thêm ôn nhu.
- ------