Edit: Linhlady
Bạch nhu vẫn quỳ gối ở nơi đó, ánh mắt lại là tò mò dừng ở trên người Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả cảm nhận được tầm mắt đánh giá của nàng ta, nhìn về phía Bạch Nhu.
“Tiểu nghịch ngợm, đi thôi, chúng ta trở về.” Cảnh Khải Thiên cũng không tính toán tiếp tục nói chuyện với Bạch Nhu, nếu nàng ta muốn quỳ, thế thì cứ quỳ gối nơi đó cho tốt đi.
Bạch Nhu vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy.
“Cảnh Khải Thiên, cầu xin ngài, ngươi nghĩ muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi phi thăng!” Bạch Nhu trong lòng sốt ruột, đôi tay chống ở trên mặt đất, tư thái càng thấp hơn.
Cảnh Khải Thiên nhìn Bạch Nhu như vậy, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc.
Hắn khẽ nhất tay một cái, thân thể Bạch Nhu tự động đứng lên.
“ Dù sao cũng là người Độ Kiếp kỳ, không cần chà đạp chính mình như thế.” Cảnh Khải Thiên nói như vậy, “Ta biết ngươi có người muốn bảo hộ, nếu đổi lại là trước kia, đồng ý với ngươi cũng được, nhưng mà hiện tại……”
Ánh mắt Cảnh Khải Thiên dừng ở trên người Mạc Vân Quả, trong mắt hàm chứa hàm nghĩa không rõ.
Bạch Nhu nhìn Cảnh Khải Thiên như vậy, cũng nhanh chóng đoán được cái gì đó, nàng ta không nghĩ tới, Cảnh Khải Thiên thế nhưng sẽ có người để ý.
Bạch Nhu biết, nếu như thế này, mục đích của nàng ta cũng không đạt được, thế nhưng, nàng ta chung quy không cam lòng.
Nàng ta có gia đình, có trượng phu, trượng phu nàng ta tư chất không tốt, cho dù nàng nghịch thiên sửa mệnh, trượng phu hiện giờ cũng mới là tu vi Nguyên Anh, muốn đạt tới độ kiếp không biết còn phải dùng thời gian bao lâu.
Nếu là nàng ta phi thăng, vậy trượng phu của nàng ta, còn nhi nữ ở lại nên làm như thế nào?
Nàng ta không bỏ được, cho nên chỉ có thể khiến Cảnh Khải Thiên phi thăng, cứu lấy toàn bộ đại lục.
Nói đến cùng, là nàng ta ích kỷ, nhưng không có biện pháp, nàng ta, lại có người khiến bản thân bận tâm……
Cảnh Khải Thiên đương nhiên hiểu được tâm tư của Bạch Nhu, nếu đổi lại trước kia, hắn có lẽ cao hứng lên sẽ đồng ý, dù sao ở thế giới này, thật đúng là không có chuyện gì vui vẻ.
Thế nhưng hiện tại thì sao ~
Cảnh Khải Thiên không biết tiên đan có thể phi thăng hay không, nhưng mà hắn không muốn rời khỏi nàng, hắn có thể bảo hộ nàng cả đời, ừm…… Một đời một kiếp.
Mà đối với hắn mà nói, một đời một kiếp cũng ý nghĩa vĩnh viễn.
Mạc Vân Quả không biết tâm tư của Bạch Nhu, cũng không hiểu tâm tư của Cảnh Khải Thiên.
Nàng thấy Cảnh Khải Thiên không để ý tới người khuyên hắn phi thăng, trong lòng suy đoán có khi nào Cảnh Khải Thiên không muốn phi thăng.
Nhưng lý do này không giống trong bối cảnh truyện nha, rõ ràng Cảnh Khải Thiên rất muốn phi thăng.
Tuy rằng cùng tình thế hiện tại có chút khác với nội dung, nhưng Mạc Vân Quả vẫn sẽ tận chức tận trách, hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng hiện tại, giống như không phải thời điểm thích hợp để khuyên nhủ hắn phi thăng.
“Di? Cảnh Khải Thiên đang thổ lộ với tiểu Quả Quả nhà ta sao?”
“Lầu trên giờ ngươi mới phát hiện sao.”
“Ai, ta mỗi ngày rõ ràng đã thông báo quá rất nhiều lần, đáng tiếc a……”
“Ai, chúng ta không thể như vậy, chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc a!”
“Đúng vậy, chẳng lẽ các ngươi quên tiểu Quả Quả nhà ta che dấu một dàn hậu cung sao!”
“Phốc, che dấu một dàn hậu cung là cái quỷ gì?!”
“Hắc hắc hắc, giống như bại lộ cái gì đó.”
“【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】”
“Nhìn thấy không! Đây là ta tạo tổ CP cho tiểu Quả Quả nhà ta đó! Có phải đều đặc! Biệt! Đẹp! Hay không Ha ha ha ha ha! Mỗi thế giới ta đều chụp hình nha ~”
“Vậy ngươi không phải rất tuyệt sao ~”
“Ta nhìn xem a, có tiểu Mặc Mặc nhà ta ~”
“Chậc chậc chậc, một đám quỷ bát quái.”
“Không không không, chúng ta chỉ là một đám đảng CP! ( Mặt ngạo kiều)”
“Không sai không sai ( mặt kiêu ngạo)”
- ------