Edit: Linhlady
Thật ra Mạc Vân Quả cũng cảm thấy Khúc Viêm có chỗ không thích hợp, thế nhưng cô lại không tìm ra được điểm đó ở đâu.
Cô có thể cảm nhận được Khúc Viêm có hảo cảm với cô, nhưng phần hảo ý này lại không biết nguyên nhân từ đâu.
Trong bối cảnh chuyện xưa cũng đã nói rồi không phải sao?
Khúc Viêm cùng nguyên chủ hẳn sẽ không có cảm giác gì.
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp có người nói như vậy, lúc này mới xác định được cảm giác lúc trước là đúng.
Cái người Khúc Viêm này, xác thật có vấn đề.
Ừm…… Hắn không phải bản nhân.
Bởi vì phía trước có Hiên Viên Mặc làm ví dụ, cho nên Mạc Vân Quả đối với việc Khúc Viêm không phải nguyên thể cũng không có nhiều kinh ngạc.
Nhưng cô cũng biết, muốn tránh được pháp tắc thời không đi vào vị diện này có bao nhiêu khó khăn, như vậy vấn đề cần nói đó là, người này, đến tột cùng là ai, lại có năng năng cường đại như vậy?
“Tiểu Quả Quả, ngươi bây giờ không nên đi hỏi hắn là ai, thật ra chúng ta cũng muốn nhìn xem, mục đích của hắn là cái gì!”
“Tiểu Quả Quả, người này tâm không tốt, ngươi nhất định phải cách hắn xa một chút.”
“Ai, tiểu Quả Quả, ngươi cần phải cách hắn xa một chút, đừng cho hắn chiếm tiện nghi!”
“ Đúng vậy đúng vậy! Nhất định đừng cho hắn ôm đùi ngươi! Đùi ngươi chỉ có thể cho chúng ta tới ôm ~o(*////▽////*)q”
“Đúng đúng đúng đúng! ( điên cuồng gật đầu)”
“【 hình ảnh 】 tiểu Quả Quả, xem, biểu tình bao của ngươi, ta lợi hại hay không!”
“Oa! Lầu trên cầu chia sẻ!”
“Ta cũng muốn ôm đùi tiểu Quả Quả biểu tình bao! ( mặt si hán)”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Khúc Viêm, phát hiện hắn chỉ nghiêm túc xử lý công việc, một chút cũng không nhìn ra khác thường.
“Tiểu Quả Quả, ngươi đừng để ý hắn ~ cùng chúng ta nói chuyện phiếm được không ~”
“ Đúng vậy nha, không cần phân tâm được không ~”
“Tiểu Quả Quả, ngươi đáp ứng hát cho chúng ta rồi đúng không?”
“Đúng đúng đúng, chính là bài hai lão hổ, oa ca ca ca ~”
“Hai lão hổ hai lão hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có đôi mắt, một con không có cái đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái ~”
“【 âm tần văn kiện 】 tiểu Quả Quả, tới, hát theo nhạc đệm, xướng lên!”
“Dọn một băng ghế nhỏ, ôm một bịch hạt dưa, ngồi chờ tiểu Quả Quả ca hát.”
“Ngồi chờ +1”
“Ngồi chờ +10086”
Mạc Vân Quả: Ngồi chờ +100087
Phòng phát sóng trực tiếp:…… Tiểu Quả Quả không cần trốn tránh! (  ̄へ ̄)
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp gửi bài hát, trong đầu nghĩ có nên nghe một chút không, chưa kịp chọn thì nhạc đệm đã tự phát.
Mạc Vân Quả:…….
Nhạc đệm hai lão hổ vang lên, sau đó phòng phát sóng trực tiếp liền xoát xoát một loại lời bài hát.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn ca từ trong phòng phát sóng trực tiếp, hơn nữa trong đầu không ngừng truyền tới nhạc hai con hổ, trong vô thức hát theo.
Vì thế, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp liền nghe được tiểu Quả Quả lần đầu tiên ca hát……
“Hai lão hổ ~”
“Hai ~ lão ~ hổ ~”
“Chạy trốn mau!”
“Chạy trốn mau ~”
“Một con không có đôi mắt, một con không có cái đuôi……”
“Thật là kỳ quái!”
Mọi người trong hòng phát sóng trực tiếp:……
“Khụ khụ, tiểu Quả Quả, cái gì nhỉ, ta cảm thấy hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.”
“ Ừm, thời tiết bên này của chúng ta cũng không tồi.”
“Ha ha, tiểu Quả Quả ngươi hát cái quỷ gì vậy?”
“ Hát, ừm…… Rất có đặc sắc của tiểu Quả Quả.”
“ Đúng vậy đúng vậy, một âm đều không có đúng điệu, cũng không phải cần cầu bản lĩnh sao ( mặt ngạo kiều)”
Mạc Vân Quả:……
Khúc Viêm nhìn Mạc Vân Quả vừa mới tỉnh lại đã phát ngốc, biết rõ bản tính của cô hắn khẽ cười một tiếng nói: “Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì không?”
“Lão hổ.” Mạc Vân Quả theo bản năng trả lời.
Khúc Viêm:…… Tiểu Quả Quả nhà mình thật là càng ngày càng hung tàn!