Edit: Linhlady
Quán bar không ít người xem như là người thông minh, nếu không sao có thể an ổn ở nơi chết người như quán bar này, chắc hẳn sau lưng phải có bối cảnh không đơn giản.
Đương nhiên, cũng không thiếu vài người ngoài ý muốn được.
Mạc Vân Quả trước mắt họ là một ví dụ rất tốt, bọn họ không biết, cuối cùng Mạc Vân Quả có người che chở hay không, hay chỉ là một người bình thường đến đây làm việc, hơn nữa vừa lúc không có người muốn tới chỗ cô uống rượu mà thôi.
Mọi người quan vọng, chờ đợi, ẩn núp.
Nghe ngóng. Lặng yên quan sát sự tình xảy ra để lấy quyết định
Thời gian dần trôi đi, có không ít người đã không chịu nổi dục vọng nội tâm, nhìn quanh mình, ma quỷ trong nội tâm sắp thoát trói buộc.
Bởi vì như vậy, ngay lập tức có người lên nghiệm chứng suy đoán trên.
Đây là một người đàn ông mặc tây trang, trong tay của hắn ta cầm một ly rượu vang đỏ quý báu, ngón tay tinh tế trắng nõn, hắn ta lắc lư ly rượu vang đỏ ly, dáng vẻ như một vương tử ác ma.
Quán bar không ít ánh mắt đưa tình của phụ nữ nhìn hắn ta, chỉ mong hắt ta có thể nhìn lại.
Các cô biết thân phận của hắn, là đại thiếu gia Phó gua, tài sản ngàn vạn.
Người đàn ông lập tức đi đến bên người Mạc Vân Quả, đem ly rượu vang đỏ đặt trước mặt cô, dùng giọng nói thuần hậu mở miệng: “Uống một ly không?”
Mạc Vân Quả:?
Mạc Vân Quả đã có chút mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, thân thể phản xạ còn nhanh hơn đầu óc.
Chỉ thấy cô cầm lấy ly rượu vang đỏ, một ly nuốt xuống bụng, ly rượu vang đỏ nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Uống xong lúc sau, cô chép miệng một chút, sau đó buông ly rượu vang đỏ ra, cũng không thèm nhìn tới người đàn ông kia, tiếp tục ngồi đó phát ngốc.
Phó Khiêm lại thấy hơi đau lòng, ly rượu kia, tính ra giá trị hơn mười vạn, hắn ta cũng chỉ giả vờ trang bức thôi, sau đó chuẩn bị chậm rãi thưởng thức, không nghĩ tới lại bị nha đầu này một phát uống hết.
Phó Khiêm áp xuống đau lòng, nhìn Mạc Vân Quả, trong lòng tính toán nên “Nhấm nháp” Mạc Vân Quả như thế nào, mới có thể thu hồi phí tổn thất của hắn ta.
Mạc Vân Quả không hề hay biết tâm tư của người đàn ông trước mắt này, cô tiếp tục trạng thái mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Phó Khiêm thấy Mạc Vân Quả lại bắt đầu phát ngốc, trong lòng cười lạnh một tiếng, muốn giả ngu? Ha hả!
Hiện tại hắn ta đã xác định, người phụ nữ này, bất quá là vận khí tốt mà thôi.
Dù sao nếu người phụ nữ này có người che chở, thời điểm hắn ta tiếp cận cô, nhất định sẽ có người tới tìm lý do cho hắn ta đi khỏi đây.
Xem ra, lúc trước là bọn họ suy nghĩ nhiều, lúc này mới không dám đi lên.
Thế nhưng cũng không có quan hệ gì, vừa hay tiện nghi cho hắn.
Khoé miệng Phó Khiêm gợi lên một ý cười, nụ cười này như gãi đúng chỗ ngứa khiến đám con gái xung quanh thét chói tai.
Phó Khiêm vô cùng vừa lòng với hiệu quả như vậy, hắn ta nhẹ nhàng cầm ly rượu vang đỏ, trầm thấp nói: “Có bằng lòng uống thêm một ly hay không?”
Những lời này thực tế ý tứ chính là mời Mạc Vân Quả với hắn ta cùng nhau đi ra ngoài, đến nỗi đi ra ngoài làm cái gì, tự nhiên trong lòng mỗi người đều rõ ràng.
Cố tình Mạc Vân Quả cũng không biết, cô chỉ nghe thấy có người ở bên tai mình nói chuyện.
Co giương mắt nhìn Phó Khiêm, gật gật đầu, cô xác thật có chút khát.
Phó Khiêm cười nhẹ một tiếng, duỗi tay ra muốn kéo tay Mạc Vân Quả, lại bị một tay của cô đẩy ra.
Sắc mặt Phó Khiêm lập tức đen một chút, hắn ta trầm giọng nói: “Cô có ý gì?”
Mạc Vân Quả:?
Phó Khiêm thấy Mạc Vân Quả không nói gì, lại một lần nữa kéo tay Mạc Vân Quả, sau đó bàn tay kia bị chụp lại.
Mạc Vân Quả dùng sức lực vô cùng lớn, mặc kệ kích thước tay kia cũng không nhỏ, tay Phó Khiêm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sưng lên, thoạt nhìn có chút khủng bố.
Phó Khiêm cảm giác được trên mu bàn tay truyền đến đau đớn, khiếp sợ nhìn Mạc Vân Quả.
Hắn ta không thể nào nghĩ ra được, ở trong thân thể nho nhỏ kia, thế mà lại ẩn chứa năng lượng to lớn như thế.
Edit: không phải tui lười đâu các cô, tại mấy nay tui hít hà drama vui quá nên quên edit đó