Edit: Linhlady
Chờ đến buổi chiều ngày hôm sau, Mạc Vân Quả mới từ trong hôn mê tỉnh lại.
Khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, Lăng Khanh An đã ghé vào mép giường ngủ rồi.
Hắn tay còn gắt gao cầm tay Mạc Vân Quả, nhìn dáng vẻ vô cùng quan tâm cô.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, giật giật tay, Lăng Khanh An lập tức tỉnh lại.
Mới tỉnh lại Lăng Khanh An có chút phát ngốc, hắn lắc đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào nói: “Cô tỉnh rồi.”
Mạc Vân Quả gật đầu, xem như đáp lại Lăng Khanh An.
Lăng Khanh An nhạn chóng từ trạng thái ngốc nghếch hồi lại, hắn thấy Mạc Vân Quả đã không có việc gì, lúc này mới có tâm tình nói: “Tối hôm qua cô làm cái gì? Bác sĩ nói cô làm lụng vất vả quá độ nên phát sốt.”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả hồi tưởng một chút, đêm qua, cũng chỉ đọc một ít truyện kia, sau đó rối rắm cả đêm……
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không có gì.”
Lăng Khanh An cũng không có ý truy vấn đến cùng, thấy Mạc Vân Quả nói như vậy, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Mạc Vân Quả sau khi hạ sốt, cả người nhìn qua có vẻ tốt hơn nhiều.
Lăng Khanh An ở lại một lúc rồi đi, còn về phần lý do, không nói cũng thế, dù sao nói cũng không phải nói thật.
Sau khi Lăng Khanh An đi khỏi, Mạc Vân Quả nằm ở trên giường bệnh, theo bản năng liền nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp.
Lúc này phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi tỏ vẻ quan tâm Mạc Vân Quả……
“Tiểu Quả Quả cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ngươi cũng không biết nói, ngươi mới bị bệnh mà tim người ta đập bùm bùm liên hồi~”
“Ta xem ngươi là nhảy nhảy nhảy đi?”
“Tiểu Quả Quả không có việc gì thì tốt rồi, tiểu Quả Quả ngươi có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”
“ Đúng thế đúng thế, tuy rằng đã hạ sốt rồi, nhưng vạn nhất còn có chuyện khác thì sao?”
“Lầu trên là đồ miệng quạ đen, có thể nói điều tốt được không!”
“Hắc hắc, ta liền biết tiểu Quả Quả không có việc gì ~ sao sao sao sao sao moah moah ~”
Mạc Vân Quả nhìn một loạt bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, gật gật đầu, ở trong đầu nói: “Không có việc gì.”
Nói xong lúc sau, Mạc Vân Quả lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Giống như có chút việc.”
“Di? Chuyện gì chuyện gì?”
“A? Tiểu Quả Quả làm sao vậy? Không cần làm ta sợ!”
“Hử? Tiểu Quả Quả ngươi mau nói đi!”
“Đừng nói nhao nhao, để yên cho tiểu Quả Quả nhà ta nói.”
Mạc Vân Quả ôm vin trí ngực nói: “Ta vừa rồi mơ một giấc mộng.”
“Hả? Mơ? Mơ cái gì?”
“Tiểu Quả Quả còn nằm mơ á, cái gì mơ á, nói nghe một chút đi.”
“Hắc hắc hắc, chẳng lẽ là…… Xuân…… Hắc hắc hắc!”
“Lầu trên vừa thấy chính là đại thúc đáng khinh, tránh ra nhanh lên!”
“Nếu có một ngày tiểu Quả Quả nhà ta có thể mơ được chuyện này, ta đây chỉ sợ nằm mơ đều có thể cười tỉnh 2333333333”
“Nằm mơ cười tỉnh +1”
“+2”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả đem tay từ vị trí ngực buông xuống, hai tay giao nắm ở bên nhau, hơi hơi cúi đầu nhìn hai tay giao nhau của mình.
“Trong khuôn mặt trong mơ, giống như có một người đàn ông.” Mạc Vân Quả nói như vậy.
“Nắm thảo! Sẽ không thật sự là ta nói trúng rồi đi?”
“Tiểu Quả Quả thật là mộng xuân?”
“Không phải đâu? Này…… Này…… Này……”
“Lầu trên cút xéo, để tiểu Quả Quả tiếp tục nói!”
“( câm miệng)”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, thành công lại biết thêm một từ ngữ mới —— mộng xuân, ý là mơ thấy mùa xuân sao?
Mạc Vân Quả không có nghĩ nhiều như vậy, mà tiếp tục nói: “Người đàn ông kia…… Ừm…… Ta luôn cảm thấy rất quen thuộc, thật giống như, thật lâu thật lâu trước kia, ta đã thấy hắn rồi……”