Edit: Linhlady
“Ừm……” Mạc Vân Quả lên tiếng, đang muốn nói cái gì đó, cũng chỉ thấy Mộ Dung Tuyệt quay mặt đi, trên mặt tràn đầy mỉm cười sáng lạn.
“Như vậy quốc sư, trẫm chờ mong!”
Mộ Dung Tuyệt hiển nhiên hiểu lầm ý Mạc Vân Quả trả lời, đem câu " Ừm" Mạc Vân Quả đang do dự trở thành nàng có thể nắm chắc.
Lúc này Mộ Dung Tuyệt đang cao hứng, hắn vốn dĩ cho rằng quốc sư trải qua vài lần đã kích lúc trước đã không còn tinh thần, nhưng hiện tại xem ra, là hắn suy nghĩ nhiều à!
“Đại điển cầu mưa chính thức bắt đầu!”
Mộ Dung Tuyệt phấn chấn nói, giọng nói trung khí mười làm các bá tánh đều nhịn không được hoan hô.
Lúc này đây, nhất định có thể thành công đi!
Mạc Vân Quả:……
Ở trong bối cảnh chuyện xưa, phương thức nguyên chủ cầu mưa là nhảy một đoạn vũ cầu mưa, sau đó lại niệm một ít chú ngữ không rõ ý nghĩa, rồi dâng hương quỳ lạy.
Ở trong quá trình này, nhất định phải vô cùng thành kính.
Mạc Vân Quả sẽ không nhảy đoạn vũ này, hơn nữa, nàng cũng không cho rằng thật sự có thể cùng thần linh câu thông, rồi cầu được mưa.
Lúc này trong trung tâm phượng hoàng đài, chỉ có một người là Mạc Vân Quả.
Ánh mắt những người khác đều dồn về phía nàng, chuyên chú mà thành kính.
Hiện giờ nàng, là toàn bộ hy vọng của bọn họ.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả đứng ở nơi đó cũng không động, thời gian từng giọt từng giọt trôi đi, sự khác thường của cô cũng rơi vào trong mắt của người khác.
Mộ Dung tuyệt nhăn lại mày, không biết quốc sư đang muốn làm cái gì.
Rõ ràng vừa rồi còn thề son sắt đáp ứng mình có thể cầu mưa, vì sao hiện tại chỉ là ngốc ngốc đứng ở nơi đó?
Lúc này Mạc Vân Quả nhìn phía dưới phượng hoàng, những bá tánh đó, dùng ánh mắt bóng bỏng nhìn chằm chằm nàng.
Môi của bọn họ đã khô nứt, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.
Có người ôm cả đứa bé mới sinh, cắt cả đầu ngón tay chỉ vì để bảo bảo có thể uống một chút “Thủy.”
Tất cả bá tánh đến nơi này, tất cả hy vọng đều phó thách trên người quốc sư.
Sinh hy vọng, hy vọng sống sót, đều là như thế.
Mạc Vân Quả suy nghĩ một chút, cái quốc gia này, giống như đã một năm trời không có mưa.
Những con sông trước kia đã hoàn toàn khô cạn, nước còn trên đất càng ngày càng trở nên ít ỏi.
Cây cối khô cằn, lá cây cũng héo, nếu như còn không mưa mà nói, không biết sẽ có bao nhiêu người chết đi.
Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nhiều đám mây trắng nhỏ lưa thưa phiêu đãng ở trên trời, lắc qua lắc lại, dị thường đáng yêu.
Không hề có đám mây to nào, bầu trời, là một mảnh sáng sủa trong xanh.
Có lẽ là Mạc Vân Quả trầm mặc lâu lắm, không ít người có chút hoảng loạn lên.
Có vài người tâm lý yếu ớt không chịu nổi, lại quỳ trên mặt đất khóc rống, cho dù là như thế, cũng không có giọt nước mắt nào chảy ra.
Bởi vì hiện giờ, một giọt nước mắt, đều là trân quý.
Đám người rối loạn, đám lính thay nhau giữ gìn trật tự, nhưng mà ánh mắt bọn họ, lại gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả.
Bọn họ hy vọng nàng động một chút, chỉ cần một chút mà thôi, nói cho bọn họ, thật ra vẫn có hi vọng, đúng vậy, vẫn còn có hi vọng……
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ đang thảo luận sự khác thường của quốc gia này, cũng không ít lời bình luận về Mộ Dung Tuyệt.
Mạc Vân Quả nuốt nuốt nước miếng, nàng gần như đứng ở chỗ này một hồi lâu, đã cảm thấy thân thể mất nước.
Mà những bá tánh kia, đã đứng ở dưới ánh nắng chói chang lâu như vậy, thân thể sao có thể chịu được đây?
Mộ Dung Tuyệt nhìn Mạc Vân Quả vẫn không nhúc nhích, đang chuẩn bị tiến lên dò hỏi, đột nhiên nàng động.
Mạc Vân Quả đi về phía trước một bước, đám người đang xôn xao lập tức an tĩnh xuống.