Edit: Linhlady
Mộ Dung Tuyệt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mạc Vân Quả, hắn thật sự nghĩ rằng nữ nhân có quan hệ với đại sư thiên hạ này.
Không biết vì sao, nội tâm hắn ẩn ẩn có một tia chờ mong.
Hắn thật sự đã lâu đã lâu không nhìn thấy nàng ấy……
Kỳ thật, Mộ Dung Tuyệt cũng nói dối Mạc Vân Quả một vài việc.
Năm mười lăm tuổi gặp nàng ấy là thật, địa điểm cũng là thật, chuyện phía sau cũng là thật, chỉ có chuyện cuối cùng, hắn tự ý thay đổi một ít.
Chân tướng chuyện kia là, ngày hôm đó hắn thẳng thắn với nàng ấy, nhưng lại bị người kia cự tuyệt.
Nàng ấy lấy sinh mệnh bản thân buộc hắn thề, không được chủ động tìm nàng, sau đó hắn liền bị nàng ấy mê choáng.
Ở thời điểm té xỉu, hắn cũng chính xác mơ một giấc mộng đẹp, ở trong mộng, hắn cùng nàng, tẫn hưởng cá nước thân mật……
Nhưng nà, khi tỉnh lại chỉ có một khu rừng trống rỗng, cùng bản thân hắn mang tâm trạng trống rỗng.
Hắn vẫn luôn tuân thủ ước định của hai người, chưa bao giờ chủ động đi tìm nàng ấy.
Chớp mắt, đã mười năm trôi qua.
Đối với chuyện Mạc Vân Quả muốn tìm kiếm nàng ấy, trong lòng Mộ Dung Tuyệt rối rắm, nhưng nhiều hơn, là vui sướng.
Lúc này, cũng không phải là hắn chủ động tìm nàng ấy!
Hắn à, là bị quốc sư đại nhân bức bách á!
Mộ Dung Tuyệt cảm thấy, giờ khắc này, hắn cảm thấy quốc sư quả thật quá anh minh thần võ!
Mộ Dung Tuyệt mang theo Mạc Vân Quả đi tới ngự thư phòng, sau đó từ một nơi bí ẩn lấy ra một bức họa, đưa cho Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả mở bức họa ra, chỉ thấy phía trên bức họa, là một nữ nhân thướt tha yêu kiều.
Nữ nhân tóc dài buông xõa, có vài sợi sợi tóc phiêu đãng ở không trung, khiến cả người nàng ấy phiêu dật, tiên khí.
Đây là một mỹ nhân, chỉ qua một bức tranh thôi, cũng có thể thấy đây là một nữ nhân.
“Oa! Đại mỹ nhân!”
“Oa! Mộ Dung Tuyệt cái tên cầm thú này!”
“Oa! Oa! Oa!”
“Lầu trên choáng váng!”
“Cho nên nói, người Mộ Dung Tuyệt yêu chính là nữ nhân này, sau đó nhiệm vụ kế tiếp của tiểu Quả Quả, đó là tìm được nữ nhân này?”
“Đương nhiên!”
“Nữ nhân mỹ lệ như vậy, khẳng định phải tìm!”
“Có chỗ kỳ quái nha, nếu dễ tìm như vậy, như vậy vì sao Mộ Dung Tuyệt không tìm?”
“Chẳng lẽ hắn lừa tiểu Quả Quả nhà ta?”
“Hừ…… Trước tên mặc kệ lừa hay không lừa, hiện tại chuyện quan trọng nhất đó là tìm được nữ nhân kia không phải sao?”
“Đúng thế đúng thế! Trước tìm được nữ nhân kia, tiểu Quả Quả cố lên!”
Mạc Vân Quả đem bức họa ghi tạc trong lòng, sau đó liền đem bức họa trả lại cho Mộ Dung Tuyệt.
Mộ Dung Tuyệt tiếp nhận bức họa, thật cẩn thận đem nó cuộn lại.
“Ta giúp ngươi tìm.” Mạc Vân Quả nói xong câu đó lúc sau liền rời đi, thế cho nên nàng không có nghe thấy Mộ Dung Tuyệt kia ý vị thâm trường nói một tiếng “Được”.
Mạc Vân Quả quyết định muốn tìm người, đương nhiên muốn hành động.
Nhóm người trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi muốn giúp Mạc Vân Quả ra chủ ý, cuối cùng đưa ra một kết luận là tiểu Quả Quả gạt những người khác tự mình ra ngoài đi tìm, người xinh đẹp như vậy, nhất định rất có danh tiếng!
Cho nên, chỉ cần tìm mỹ nhân trên giang hồ là được!
Còn việc vì sao muốn lừa người khác, đương nhiên là muốn chơi đùa một trận rồi.
Bọn họ mới sẽ không nói cho tiểu Quả Quả, bọn họ muốn nhìn phong thổ thế giới này đâu!
Nếu là nhanh như vậy liền tìm thấy người gì đó, không phải thật không thú vị sao!
Mạc Vân Quả cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy, một người hành động rất tiện, dù sao nàng một ngón tay đều có thể chọc người chết, mà những thái giám cung nhân kia, có thể làm được sao?