Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả về đến nhà, dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó đi ngủ.
Một giấc ngủ này, ngủ hết cả buổi chiều.
Thẳng đến bảy tám giờ tối Mạc Vân Quả mới khó khăn tỉnh dậy.
Khi tỉnh lại, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua điện thoại bên cạnh, thấy có mười cuộc gọi nhỡ, mà tất cả chỉ có một người, đó là Lãnh Thuần.
Mạc Vân Quả lắc lắc đầu, quyết định gọi lại.
“Alo.”
Giọng nói của Mạc Vân Quả còn anh theo vẻ ngái ngủ khi mới tỉnh dậy, ngược lại với bộn thói thanh thoát nhẹ nhàng thường ngày, mang theo dáng vẻ lười biếng.
Bên kia điện thoại Lãnh Thuần nghe thấy giọng nói này, thân thể run lên, hắn mân mân môi, cũng “Alo” một tiếng.
“Chuyện gì?” Mạc Vân Quả trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ở trong nhiệm vụ của cô, mục tiêu cũng không có Lãnh Thuần, gọi điện thoại lại, cũng là do sợ có việc gì mà thôi.
Lãnh Thuần nghe được Mạc Vân Quả nói chuyện lãnh đạm, trong lòng có một chút khó chịu.
Nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà ho nhẹ một chút, sau đó mới ôn nhu nói: “Mạc tiểu thư xinh đẹp, anh có vinh hạnh mời em đi ăn cơm không?”
Mạc Vân Quả sờ sờ bụng, giống như có chút đói bụng.
“Ừ……” Mạc Vân Quả nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Không được.”
Lãnh Thuần:……
Lãnh Thuần cứng rắn nuôi câu nói tên nhà ăn ra, chỉnh đốn tâm tình nửa ngày mới nói: “Anh có thể biết vì sao không?”
“Tôi đói đi không nổi.” Mạc Vân Quả nói như vậy, sau đó liền chuẩn bị cúp điện thoại.
Lãnh Thuần:…… Cái quỷ gì?!
Lãnh Thuần nhìn thoáng qua tên hiển thị trên điện thoại, thật là Mạc Vân Quả không có sai.
Nhưng sao hắn lại có cảm giác, đêm nay Mạc Vân Quả có chút không thích hợp?
“Anh tới đón em?” Lãnh Thuần thử tính hỏi.
“Ừm, không cần.” Mạc Vân Quả quả quyết trả lời, “Tôi tự mình đi ăn.”
Nói xong câu đó, lúc sau, Mạc Vân Quả liền cắt đứt điện thoại.
Lãnh Thuần nhìn điện thoại bị cúp, vẻ mặt mê man.
Mạc Vân Quả cúp điện thoại, sau đó sử dụng hai chân, chậm rì rì bò xuống giường, lại chậm rì rì đi đến tủ lạnh, cầm sữa chua bên trong ăn.
Sau đó cô lấy di động ra, nhanh chóng gọi cơm hộp, thời gian tiếp theo, đó là chờ đợi.
Không tới mười phút cơm hộp đã được giao đến.
Mạc Vân Quả ăn xong cơm hộp, ngồi trên sô pha vuốt bụng cho tiêu cơm.
Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp một màn này, sôi nổi tỏ vẻ bọn họ cũng muốn sờ bụng nhỏ của tiểu Quả Quả ~
Đương nhiên, những lời này đều bị Mạc Vân Quả trực tiếp xem nhẹ.
Mạc Vân Quả nghĩ đến chiều nay cùng Đường Nhất nói chuyện, cậu muốn trở thành bác sỹ ưu tú nhất, cái “Tốt nhất” thật đúng là một cái tiêu chuẩn khó có thể bình luận.
Cái tiêu chuẩn gì mới có thể coi là tốt nhất?
Mạc Vân Quả ở phòng phát sóng trực tiếp hỏi như vậy, được rất nhiều đáp án.
“Tốt nhất? Đại khái chính là lực lượng đệ nhất toàn thế giới?”
“Liếc lầu trên một cái xem thường, đây là một vị diện hiện đại nhá! Còn lực lượng đệ nhất ~”
“Ừm…… Nếu như Đường Nhất Hàng muốn trở thành bác sỹ tốt nhất, dựa theo ý nghĩ của ta, có phải là chữa khỏi cho ca bệnh khó nhất thế giới hay không, sẽ trở thành tốt nhất?”
“Lầu trên nói có đạo lý đấy ~”
“Nhưng mà ca bệnh khó nhất trên thế giới này là ai mới được?”
“Cái này phải nhờ tiểu Quả Quả tra ra rồi ~ dùng internet vạn năng~”
“Hừ hừ, ta phản đối! Thật danh phản đối! Tốt nhất khẳng định là trở thành người mười hạng toàn năng!”
“Phản đối không có hiệu quả, cái tiếp theo!”
“Ta cảm thấy trên lầu nói có đạo lý, tiểu Quả Quả tra xem trên thế giới này ai là ca bện khó nhất~”
“Hì hì, ta cũng tò mò, tiểu Quả Quả mau tra đi ~”