Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả nghe được giọng nói kích động của Đường Nhất Hàng, hỏi một câu “Chuyện gì?”
Đường Nhất Hàng đang hưng phấn cực kỳ, nào đâu còn để ý việc giải thích cho cô, cậu chỉ nói Mạc Vân Quả nhanh chóng đến chỗ mình ngay.
Nói xong câu đó, Đường Nhất Hàng ngắt điện thoại luôn.
Lúc này Doãn Diễn Trạch gần như đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chỉ là nếp uốn trên thảm lông kia thể hiện rõ tâm trạng không bình thường vừa rồi của anh.
Mạc Vân Quả đang định tạm biệt Doãn Diễn Trạch, nhiệm vụ của Doãn Diễn Trạch giống như không vó dấu hiệu hoàn thành, hình như chuyện này có liên hệ với Đường Nhất Hàng, như vậy cô phải quay về đó nhìn xem tình huống thế nào.
Nhưng mà, Mạc Vân Quả chưa kịp tạm biệt Doãn Diễn Trạch, anh đã mở lời nói trước.
“Tôi có thể đi cùng cô không? Tôi chỉ ở bên cạnh nhìn.”
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ hỏi: “Tài xế lái xe của anh có ở đây không?”
Doãn Diễn Trạch tự tin cười nói: “Đương nhiên có!”
“Được!” Mạc Vân Quả gọn gàng dứt khoát đồng ý việc này.
Theo sau, Mạc Vân Quả đi cùng Doãn Diễn Trạch đến phòng làm việc ở bệnh viện của Đường Nhất Hàng.
Đường Nhất Hàng vừa thấy Mạc Vân Quả đến, không chút do dự kéo tay cô đi đến phòng bệnh đặc thù của Phạm Tư Đặc.
Nhưng thật ra Mạc Vân Quả, sửng sốt một chút.
Rõ ràng vừa rồi Doãn Diễn Trạch đang còn ở bên cạnh cô, sao chớp mắt đã không thấy rồi?
Đường Nhất Hàng cùng Mạc Vân Quả vào phòng bệnh của Phạm Tư Đặc, mà ở ngoài phòng bệnh, Doãn Diễn Trạch nắm chặt hai tay, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trong phòng bệnh, Mạc Vân Quả nhìn Phạm Tư Đặc đang hưng phấn cực độ, lại nhìn về phía Đường Nhất Hàng.
Vẻ mặt của cậu cũng đang hưng phấn, kích động nắm chặt tay Mạc Vân Quả nói: “Viên đường kia của cô là cái gì? Quả thật quá thần kỳ!”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả không nói gì, hiên nhiên Đường Nhất Hàng cũng ý thức được mình hơi đường đột, cậu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái kia, tôi có chút quá kích động.”
“Ừ.” Mạc Vân Quả lên tiếng.
Đường Nhất Hàng:…… Cậu chỉ là khách khí một chút!
Cậu ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua Phạm Tư Đặc cũng đang hưng phấn bên cạnh, cho hắn một cái ánh mắt.
Phạm Tư Đặc vẫn nhue cũng không tiếp thu được cái ánh mắt kia, lúc này không thể nghi ngờ trình độ hưng phấn của Phạm Tư Đặc.
Bởi vì hắn bệnh đã nhiều năm, cuối cùng cũng có ngày khỏi bệnh!
Phạm Tư Đặc sau khi biết tác dụng của viên đường kia, hận không thể đi lên ôm Mạc Vân Quả xoay vài vòng.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy khi vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả lập tức tiêu tán.
Nhưng chuyện này cũng không làm giảm bớt hưng phấn của hắn, nếu không thể có tứ chi tiếp xúc, như vậy hắn dùng lời nói để niêu hiện đi!
“A a! Thật sự cảm ơn cô!”
“Cô quả thật đã cứu tôi một mạng, nếu cô có yêu càu gì? Cứ việc nói!”
“Vị tiểu thư này, ngươi thật là quá tốt đẹp!”
…………
Mạc Vân Quả:……
Đường Nhất Hàng: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ!
Đường Nhất Hàng nhìn Phạm Tư Đặc, cậu thật không ngờ hắn ta lại là một kẻ ngốc!
Phạm Tư Đặc kích động nhảy lên nhảy xuống, sau đó, vẫn là Đường Nhất Hàng không chịu nổi lên tiếng ngăn cản hành vi của hắn.
“Phạm Tư Đặc, trước tiên bình tĩnh một chút.”
Phạm Tư Đặc sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt trước sau đều là lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, lập tức ngậm miệng lại, ngẫu nhiên khi liếc về hướng Mạc Vân Quả, có một loại dáng vẻ gọi là đáng thương hề hề.
Đường Nhất Hàng ho nhẹ một tiếng, đối với Mạc Vân Quả nói: “Nếu cô không muốn nói thì thôi, hơn nữa cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ bid mật chuyện này!”
Nói xong lúc sau, cậu còn nhìn qua Phạm Tư Đặc.
Lúc này, cuối cùng Phạm Tư Đặc cũng tiếp thu được ánh mắt của Đường Nhất Hàng.