Edit: Linhlady
Trong phòng bệnh, Đường Nhất Hàng đang nói chuyện với Doãn Diễn Trạch.
“A……” Đường Nhất Hàng cười nhẹ một tiếng, cậu che môi mình lại, giống như gặp chuyện gì buồn cười.
Cậu nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, nếu không phải, nếu không phải ngày hôm qua cậu đi tới nhà Doãn Diễn Trạch, giúp anh dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thuận tiện đi thư phòng chọn vài đồ anh yêu thích, cũng không biết được thì ra hai người có quen biêt.
Cậu cũng đã không biết, thì ra anh đối với cậu từ lâu, đã rễ tình đâm sâu.
Đường Nhất Hàng còn nhớ khi bản thân nhìn thấy mấy tấm hình kia, bản thân đã khiếp sợ như thế nào, nhưng mà sau đó chân tướng lại càng khiến cậu không bình tĩnh nổi.
Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đi tới chỗ máy tính của Doãn Diễn Trạch, lại ma xui quỷ khiến thế nào lại nhập ngày sinh nhật của mình vào, máy tính mở được.
Trong máy tính, có ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của cậu, có cả nhật ký của Doãn Diễn Trạch.
Từ ngày đầu tiên khi bọn họ quen biết, mỗi một ngày, đều được ghi chép lại.
Cũng một khắc, cậu đột nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện nhiều rất nhiều đồ vật.
Đường Nhất Hàng biết đó là phần ký ức mình đã mất đi, nhưng lại không hẳn như vậy.
Mặc cho ai đều không có nghĩ đến, Đường Nhất Hàng lại đột ngột nhớ lại mọi chuyện như thế.
Đường Nhất Hàng thức cả đêm suy nghĩ, cậu tự hỏi bản thân, cậu yêu Doãn Diễn Trạch?
Về đáp án, cậu không biết.
Cho nên sáng sớm hôm nay cậu đi tới phòng bệnh của Doãn Diễn Trạch, cậu thử anh, truy vấn anh, sau đó xé rách tấm màng cuối cùng.
Đối với việc Đường Nhất Hàng khôi phục lại trí nhớ, Doãn Diễn Trạch cũng khá bất ngờ, anh còn nhớ rõ lời của bác sĩ, muốn Đường Nhất Hàng khôi phục lại ký ức phải khiến cậu chịu một kích thích khá lớn.
Anh muốn thử kích thích Đường Nhất Hàng một chút, nhưng sau đó, lại luyến tiếc không nỡ xuống tay.
Tình yêu của anh, là yên lặng bảo hộ.
Đối với việc Đường Nhất Hàng ép hỏi, Doãn Diễn Trạch không biết nên giải thích như thế nào.
Hình như, giải thích cũng không có tác dụng gì, bởi vì việc anh làm, là sự thật không thể thay đổi.
Anh dấu diếm Đường Nhất Hàng, anh lừa gạt cậu, đều là sự thật không thể tranh luận.
Doãn nhíu mày, hai tay để trên chăn nắm chặt.
Hai tay Đường Nhất Hàng cũng nắm chặt lại, trong lòng cậu như tắc nghẹn lại, cậu bất đắc dĩ, cậu phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Doãn Diễn Trạch, lại hóa thành đau lòng.
Cậu không biết, người đàn ông này lấy tâm tình gì, vẫn luôn đứng ở nơi cậu không thấy, im lặng bảo vệ cậu.
Sau khi đọc nhật ký của Doãn Diễn Trạch, cậu mới biết được, chuyện trước kia cậu có thể xuất ngoại du học là một tay người này thúc đẩy, thì ra Phạm Tư Đặc có thể an ổn để cậu điều trị cũng là do người này thao túng, thì ra, cuộc sống của cậu luôn ở dưới sự che chở của anh……
Đường Nhất Hàng đau lòng, đồng thời cảm thấy vô lực.
Người đàn ông này, làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, vì sao cậu lại không phát hiện ra?
Cậu đến tột cùng có bao nhiêu ngu, bao nhiêu ngốc, bao nhiêu xuẩn, mới có thể xem nhẹ tồn tại của anh?
Trong phòng bệnh lại im lặng, ai cũng không nói chuyện, ai cũng tâm sự nặng nề.
Lúc này, Mạc Vân Quả đẩy cửa vào.
Câu đầu tiên khi cô nhìn thấy hai người đó là: “Hai người muốn kết hôn sao?”
Đường Nhất Hàng:……
Doãn Diễn Trạch:……
Luôn cảm giác không khí áp lực lập tức bị Mạc Vân Quả đánh vỡ!
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn hai người, sau đó lại nói một câu: “Tôi có phải đi tiền mừng không?”
Đường Nhất Hàng:…… Tâm thật mệt
Doãn Diễn Trạch: Tâm thật mệt……