Edit: Linhlady
“Ngươi xác định đã biết rồi hả, hắn có thể cho tiểu Quả Quả ác ý không?”
“Nhưng ta lại cảm thấy, hắn sẽ càng thích tiểu Quả Quả mới đúng ha ha ha ha!”
“Chậc, có cái gọi là thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, ai, khi nào ta mới có thể có một hạt giống tràn đầy tình yêu, sau đó mọc ra một tiểu tức phụ đây?”
“Lầu trên ta khuyên ngươi đời này đừng nghĩ.”
“Ta chỉ cười cười không nói lời nào……”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, run run thân mình, vì sao Tô Chi Cảnh lại không có ác ts với nàng vậy?
Mạc Vân Quả còn nhớ rỡ ở nơi vô vọng, lúc ấy Tô Chi Cảnh thật xấu, ừ…… Hình như cương thi nào cũng không đẹp.
Lúc ấy Tô Chi Cảnh, giống như hơi ngốc?
Cả ngày chỉ biết ăn đậu tua đậu Hà Lan, sự thật chứng minh, tua đậu hà lan không thể ăn được.
Đương nhiên, cái này không quan trọng, quan trọng là Tô Chi Cảnh cho nàng một giọt máu.
Khi nàng tới thế giới này, Tô Chi Cảnh lại dùng tức nhưỡng trân quý, cái này có phải chứng minh, Tô Chi Cảnh đã nhận ra nàng rồi không?
Là bởi vì giọt máu kia?
Nhưng mà, giọt máu kia đã bị nàng lấy ra đặt trong không gian hệ thống, theo lý thuyết, không gian hệ thống có thể che chắn được mọi liên kết, như vậy làm sao Tô Chi Cảnh có thể cảm nhận được nhỉ?
Hay là nói, năng lực của hắn đã đạt đến khả năng có thể tìm đến trong không gian hệ thống rồi?
Khi Mạc Vân Quả mới suy nghĩ đến điểm này, Đoàn Tử nhìn không được liền nói: “Không có khả năng! Hệ thống không có khả năng bị một kẻ ở vị diện trung cấp nhìn thấu!”
Mạc Vân Quả:……
“Ngươi có thể biết được ta suy nghĩ cái gì?” Mạc Vân Quả nói với Đoàn Tử.
Đoàn Tử:……!!!∑(?Д?ノ)ノ một lần không cẩn thận bại lộ!
“Hả.” Cuối cùng, Đoàn Tử vẫn miễn cưỡng đáp.
“À.” Mạc Vân Quả.
Đoàn Tử:……
“Ký chủ, cái này không quan trọng, quan trọng là, Tô Chi Cảnh căn bản không thể nào biết được khôn gian hệ thống, nếu hắn có thể nhận ra ngươi, nhất định có phương pháp khác.” Đoàn Tử dời đi đề tài nói.
Mạc Vân Quả:……
“Phương pháp gì?” Mạc Vân Quả hỏi.
“Không biết.” Đoàn Tử làm như đương nhiên trả lời.
Mạc Vân Quả:……
“Lần sau không được tùy ý nhìn trộm tâm tư của ta.” Cuối cùng, Mạc Vân Quả cũng không hỏi ra cái gì, nàng nói với Đoàn Tử một câu như vậy.
“Ừm! (⊙o⊙)…” Đương nhiên Đoàn Tử sẽ đồng ý.
Không biết vì sao, Mạc Vân Quả luôn có một loại cảm giác, chỉ cần vươn tay nàng có thể biết sự thật, nhưng sự thật kia lại cách nàng thật xa.
Khi Mạc Vân Quả đang muốn suy nghĩ tường tận mọi việc, bên này Tô Chi Cảnh lại bắt đầu không an phận.
Mà Đoàn Tử thấy Mạc Vân Quả bị ngoại giới kéo lại tâm tư, ở trung tâm có một trận dao động.
Thân ảnh bụ bẩm của nó xuất hiện trong không gian u ám, bàn tay mũm mĩm chớ lên không trung, phía trước xuất hiện một giao diện.
Nhón tay nho nhỏ cử động, chỉ thấy phía trước xuất hiện một dãy ký tự: Vũ trụ, vào 3 giờ 15 phút ngày mình 4 tháng 4 năm 6455 Vũ trụ lịch, ký chủ phát hiện hệ thống có thể nhìn trộm tâm tư, ra lệnh không thể nhìn trộm, trái với điều thứ nhất trong chuẩn tắc ( quy chuẩn+ phép tắc) của hệ thống, nhân đây nói rõ cái mệnh lệnh này của ký chủ trở thành phế thải.
Theo sau, tay nhỏ lại tiếp tục vung lên, dãy ký tự kia biến mất, đồng thời xuất hiện rất nhiều đồ vật tương tự như nhật ký.
Vũ trụ, buổi trưa ngày 12 tháng 12 năm 6454, trói định với ký chủ, mở ra nhiệm vụ chung cực.
Vũ trụ, ngày 20 tháng 12 năm 6454, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, tình cảm xuất hiện dao động số lần vì 3 thứ.
Vũ trụ ngày 3 tháng 1 năm 6455, ký chủ xuất hiện ngôn từ khó hiểu……
Vũ trụ ngày 5 tháng 1 năm 6455, ký chủ……
…………