Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả từ trên bàn bò xuống dưới, sau đó chậm rãi đứng lên, ổn định thân mình, bước chân ngắn nhỏ đi ra bên ngoài.
Khi đi đến nơi có ánh nắng, nàng đặt mông ngồi xuống, tắm nắng.
“Phốc, tiểu Quả Quả như thế này, manh quá thể!”
“Ta chỉ nghĩ yên lặng chụp lại màn hình ghi lại khoảng khắc tiểu Quả Quả thân hình mũm mĩm, tay béo chân béo……”
“Ngày trước ta cảm thấy người trước cong sau vểnh mới là tuyệt sắc, hiện giờ nhìn tiểu Quả Quả lúc này, ta đột nhiên cảm thấy, bụ bẫm gì đó, cũng thực đáng yêu ~”
“( mặt đỏ ) ta chính là người tay béo chân béo, trên người thịt thịt bảo đảm mềm mụp, cho nên…… Tiểu ca ca lầu trên có muốn yêu đương vượt vị diện không? o(*////▽////*)q”
“…… Ta cũng chỉ là nói nói mà thôi 233333333333”
“Ha ha ha! Còn yêu đương vượt vị diện, vậy ngươi chẳng phải là đến chết đều không thể nhìn thấy đối phương?”
“Ta cũng chỉ nói giỡn mà thôi ( nhún vai )”
“Chậc, phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả cũng sắp thành phòng phát sóng xem mặt rồi.”
“Không có biện pháp, ai bảo tiểu Quả Quả nhà ta còn treo một cái hiệu hồng nương?”
Mạc Vân Quả: Hồng Nương thần mã, ta không có thấy!
Sau khi Tô Chi Cảnh rối rắm xong quay lại, nhìn thấy đứa bé đang ngồi chỗ kia, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng, tay nhỏ đặt trên chân béo, nhìn qua có vẻ mềm mại, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại muốn nắm mấy cái.
Trên thực tế, Tô Chi Cảnh cũng làm như vậy.
Sau khi nắm xong hắn cảm thấy xúc cảm rất tốt, lại tiếp tục nắm thêm.
Mạc Vân Quả:……
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ!
Chân của Mạc Vân Quả bởi vì động tác của Tô Chi Cảnh mà đỏ lên một mảng, nhưng hắn lại không thèm để ý.
Hắn ngồi dưới đất, sau đó đem Mạc Vân Quả ôm lên trên đùi mình, để Mạc Vân Quả đối diện hắn.
“Ngươi nói, ngươi có phải tiểu cương thi kỳ quái kia không?”
Mạc Vân Quả:……
“Tiểu Quả Quả, ngươi ngàn vạn không thể thừa nhận là ngươi! Ngươi thừa nhận, hắn khẳng định ăn gà, thích ngươi!”
“Đúng đúng đúng, ta cũng cho rằng như vậy!”
“Ta cảm thấy thừa nhận cũng không sao! Đến lúc đó tiểu Quả Quả thể hiện tương phản với hắn, như vật Tô Chi Cảnh không phải sẽ chán ghét tiểu Quả Quả sao?”
“Không không không, ta còn là cảm thấy không cần thừa nhận mới tốt! Tô Chi Cảnh quỷ súc như vậy, khẳng định sẽ đặc biệt thích tiểu Quả Quả nhà ta!”
“Ai, đầu năm nay, đều lưu hành làm mục tiêu nhiệm vụ chán ghét mình……”
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp phân thành hai luồng ý kiến kiến trái chiều, hơi hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Ngươi cảm thấy sao?”
Tô Chi Cảnh tà khí cười nói: “Ngươi phải không?”
Mạc Vân Quả nhìn Tô Chi Cảnh gần ngay trước mắt, nhớ lại Tô Chi Cảnh khi đang còn ở nơi vô vọng, mà hiên tại, hắn giống như cường đại hơn?
“Ừ.” Mạc Vân Quả thấp giọng lên tiếng.
Tô Chi Cảnh nghe được Mạc Vân Quả trả lời, thấp thấp nở nụ cười, nghe đi qua vô cùng sung sướng, nhưng hắn lại gắt gao nắm chánh tay Mạc Vân Quả, lực đạo kia như muốn bóp gãy tay nàng.
“Ngươi nói phải thì phải hả? A…… Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Giọng nói Tô Chi Cảnh, nghe như có vài phần nghẹn ngào.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả cảm thấy logic của Tô Chi Cảnh có vấn đề, nếu hắn hỏi như vậy, nàng cũng trả lời, vì sao hắn lại còn muốn đi phải bác vấn đề phía trước?
Nếu không tin, vì sao muốn hỏi?
Nếu lựa chọn tin tưởng, vì sao lại muốn nói không tin?
Tổng kết lại, đại khái chính là, Tô Chi Cảnh là kiểu người tự mẫu thuẫn.