Edit: Linhlady
Tô Chi Cảnh chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ trở thành nội dung để chủ kênh phát sóng trực tiếp.
Đúng vậy, nội dung, hắn cũng chỉ là nội dung phát sóng trực tiếp của nàng mà thôi.
Tô Chi Cảnh xem qua vô số phát sóng trực tiếp, đủ loại, thiên kỳ bách quái, có thể nói, hắn xem phát sóng trực tiếp tuyệt đối còn nhiều hơn phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả.
Đúng là bởi vì xem nhiều, hắn mới biết được tư thái của những người đó trong phòng phát sóng trực tiếp, những tư thái buồn nôn của đám người kia.
Tô Chi Cảnh phải dùng ý chí tất lớn, mới không xúc động mà bóp chết Mạc Vân Quả.
Làm một người đã từng là khán giả của phòng phát sóng trực tiếp mà nói, hắn biết được một khi giết chết chủ kênh thì sẽ phải trả giá như thế nào.
Những chấp pháp giả cao cao tại thượng kia, nhất định sẽ không bỏ qua hắn, thậm chí cái vị diện này cũng sẽ không còn tồn tại.
Bởi vì một vị diện một khi xảy ra chuyện chủ kênh tử vong, như vậy nói lên vị diện này có nguy hiểm, đối với một vị diện không thể khống chế chấp pháp giả sẽ vì bớt việc mà hủy diệt vị diện này.
Trong vũ trụ rộng lớn này, một vị diện nhỏ nhoi, cũng không khiến bọn họ phải bận tâm?
Tô Chi Cảnh từng tận mắt nhìn thấy một chủ kênh mỹ thực vì muốn lấy nguyên liệu cao cấp nhất ở thế giới kia, bị hai cánh Bát Hoang long giết chết, vị diện kia liền biến mất.
Những chủ kênh kia đều là người may mắn mà chấp pháp giả tuyển chọn ra, bọn họ được trời cao nuông chiều, hệ thống phát sóng trực tiếp cho họ quá nhiều quá nhiều chỗ tốt, cái gọi là trời cao ưu ái, đó là bọn họ.
Những chấp pháp giả kia sẽ không để cho mục tiêu nhiệm vụ làm nhóm chủ kênh bị thương, đương nhiên, nhưng cũng có thể ngược một chút, nhưng sau khi người xong, chờ đợi bọn họ đó là vô tận thống khổ.
Tô Chi Cảnh gặp quá nhiều chủ kênh, hắn cũng gặp qua những chấp pháp giả dáng vẻ ra lệnh buồn nôn, tuy rằng chỉ gặp hai chấp pháp giả thôi, nhưng hắn cũng có thể hiểu tâm tư của bọn họ.
Đúng là bởi vì rõ ràng, cho nên khi bắn đối diện với Mạc Vân Quả, ác ý nhiều hơn thiện ý.
Hắn nhớ tới khi ở nơi vô vọng, lúc ấy hắn, có phải cũng chấp phát từ phòng phát sóng trực tiếp không?
Tô Chi Cảnh nhớ tới đôi mắt mỹ lệ kia, thuần tịnh như vậy, sạch sẽ như vậy, như có thể xua tan u ám, bẩn thỉu.
Nhưng mà, thuần tịnh kia có phải được ngụy trang hay không?
Là kỹ thuật diễn của nàng quá tốt, hay do hắn ngu muội, cho nên mới không phát hiện ra?
Trong lúc Tô Chi Cảnh lâm vào nghi ngờ thật sâu, hắn ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt không hề có tiêu cự.
Mạc Vân Quả không biết Tô Chi Cảnh bị làm sao, nàng thấy hắn phát ngốc, cũng im lặng ngồi bên không nói chuyện.
Nàng có đôi khi cũng sẽ phát ngốc, có đôi khi sẽ nghĩ gì đó, có đôi khi cũng không nghĩ gì.
Nàng nhớ rõ có một nghiên cứu, ngẫu nhiên phát ngốc có thể làm người ta trở nên càng thêm cơ trí.
Nàng không thấy ai làm thí nghiệm này, cũng không biết thí nghiệm này có hiệu quả hay không, nhưng hiện tại xem như là có đi.
Thời gian Tô Chi Cảnh suy nghĩ thật lâu thật lâu, ngẫu nhiên sẽ từ thân thể hắn tản ra ác ý, những lực lượng kia sẽ được nàng hấp thu, sau đó thuận lý mà lớn lên.
Chờ đến khi Tô Chi Cảnh phục hồi lại tinh thần, Mạc Vân Quả lớn hơn rất nhiều, trở thành đứa bé sau bảy tuổi.
Tóc Mạc Vân Quả cũng dài ra không ít, dài tới bả vai.
Tô Chi Cảnh nhìn Mạc Vân Quả đầu tóc rối tung, nhấp môi cái gì cũng không nói, chỉ vươn tay giúp Mạc Vân Quả đem tóc vuốt lên.
Làm xong việc này, hắn nhìn Mạc Vân Quả thật sâu, lại giống như không phải nhìn nàng.
Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp cả kinh, vì sao bọn họ lại cảm thấy, người nam nhân này đang nhìn bọn họ?!