*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói, sau đó lại nhìn Tô Chi Cảnh.
Trực tiếp hỏi hắn: “Trước kia ngươi cũng có phòng phát sóng trực tiếp? Tên gọi là Cảnh?”
Tuy rằng dùng nàng sử dụng câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Tô Chi Cảnh không tỏ ý kiến, hắn nhướng mày, thấp giọng lên tiếng “Ừ”.
“Ngươi tróc nó.” Mạc Vân Quả lại nói như vậy.
“Ừ.” Tô Chi Cảnh thờ ơ đáp lại.
Lời của nàng nói là thật, hắn cũng không có lý do gì phải nói dối.
“Vì sao?” Mạc Vân Quả lại hỏi, nàng thật sự tương đối tò mò, vì người nam nhân này lại không cần hệ thống phát sóng trực tiếp kia.
Tô Chi Cảnh mạnh mẽ xoa xoa đầu Mạc Vân Quả, nghĩ nghĩ nói: “Ta và ngươi không giống nhau.”
Mạc Vân Quả:……
“Mạc Vân Quả, Vân Quả…… Thật là một cái tên hay,” Tô Chi Cảnh thấp giọng nói.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả cảm thấy Tô Chi Cảnh thật khó hiểu, lần đầu tiên nàng gặp được một người nam nhân khó hiểu như vậy.
Tố Chi Cảnh hoàn toàn không biết Mạc Vân Quả suu nghĩ như thế nào về hắn, hắn tùy ý nghĩ, có đôi khi cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì.
Thật ra hắn rất muốn nố cho nàng, lúc trước vì sao hắn lại muốn tróc cái hệ thống kia, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, lý do kia cũng không quan trọng.
Mạc Vân Quả không cần thiết phải biết tâm tư của hắn, càng không cần biết quá khứ kia.
“Cố gắng thăng cấp cho tốt, có lẽ sau này ngươi sẽ đến được vị diện cao đẳng.” Tô Chi Cảnh lại bố tiếp một câu.
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả cảm thấy, nàng không thể để Tô Chi Cảnh tiếp tục nói lung tung được, nàng hoàn toàn không bắt được trọng điểm
“Ta hỏi ngươi đáp.” Mạc Vân Quả bắt lấy tay hắn, ánh mắt kia có tia sáng, khiến Tô Chi Cảnh vốn đang đắm chìm trong thế với của mình cũng phải giật mình.
Khi hắn còn chưa phản ứng lại cơ thể lại nhanh hơn trả lời đồng ý.
Hắn rút khỏi tay Mạc Vân Quả, đồng thời gật gật đầu.
“Ngươi vì sao muốn tróc hệ thống?” Mạc Vân Quả đầu tiên hỏi, nàng rất tò mò vấn đề này nha.
“Đại khái là bởi vì, ta không muốn có thứ gì khống chế mình." Tô Chi Cảnh nhàn nhạt đáp lại, mặt mày là một mảnh đạm mạc.
Có những chuyện hắn gần như đã quên, những kí ức xa xôi kia, muốn nhớ lại ngay cũng hơi khó khăn.
Mạc Vân Quả:……
Thật sự mà nói Mạc Vân Quả cũng không muốn bị cái gì không chế, nàng nhóe lại lần đầu tiên gặp hệ thống, nàng cũng rất chán ghét.
Nhưng hiện tại, Đoàn Tử là một cái Đoàn Tử tốt*, mềm mại hồ hồ, béo đô đô, thật đáng yêu.
* Ở đây tác giả chơi chữ
Dango (団子 Đoàn tử) là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp (mochiko), tương tự như bánh dày Nhật Bản mochi (餅, bính). ... Dango được các vận động viên cờ vây dùng với nghĩa xúc phạm nhóm quân cờ đi không hiệu quả, trông chẳng khác gì mấy cái bánh đoàn tử.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tốt, nàng tuy rằng cảm tình trì độn, nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc nàng không phân biệt đựic tốt xấu.
Rõ ràng ý xấu và ý tốt, nàng vẫn có thể phân biệt ra.
Mạc Vân Quả có thể cảm giác được, đám người trong phòng phát sóng trực tiếp kia đối xử với nàng thật sự tốt.
Còn có trải qua quá nhiều thế giới gặp đủ loại người muôn hình muôn vẻ, bọn họ có tốt có xấu, nhưng bất kể là tốt hau xấu, nàng cũng học được từ họ rất nhiều thứ.
Nàng trưởng thành, vẫn luôn trưởng thành.
Mạc Vân Quả trầm mặc một hồi, xem như tin cái lý do này của Tô Chi Cảnh.
Trên thế giới này, teong cái vũ trụ này, muôn hình muôn vẻ người có muôn hình muôn trạng muôn lý do, việc nàng có thể làm, chỉ có thể là tin.
“Ngươi biết còn có một người cũng tróc hệ thống phát sóng trực tiếp sao?” Mạc Vân Quả lại hỏi.
Tô Chi Cảnh sửng sốt, còn có một người?