Edit: Linhlady
Đối với một loạt bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, Mạc Vân Quả cũng chỉ nhìn xem, không nhiều lời xem vào.
Lúc này, Lãnh Ngạo vừa lúc về đến nhà, hắn gõ gõ cửa phòng Mạc Vân Quả, hình như muốn nói chuyên với cô.
Mạc Vân Quả mở cửa nhìn Lãnh Ngạo cao hơn cô một cái đầu, nghiêng người, để hắn có thể vào trong phòng.
Lãnh Ngạo cũng không khách khí, trực tiếp đi vào phòng, tìm cái ghế dựa ngồi xuống.
Hắn ngồi xuống xong, liền gõ gõ bên cạnh ghế dựa.
“Con gái ngoan à……”
Hắn làm như cảm thán nói, nếu xem nhẹ đến trong giọng nói của hắn không chút để ý kia, người này đúng là người cha tốt.
Mạc Vân Quả gật gật đầu, đóng cửa lại, cũng tìm ghế dựa ngồi xuống.
Lãnh Ngạo gõ gõ ghế dựa, ngón tay thủ sẵn trên ghế dựa phát ra thanh âm thanh thúy, rất là dễ nghe.
Biểu cảm của Lãnh Ngạo luôn nhàn nhạt, giống như vĩnh viễn đều như vậy, khiến người khác không thấy được biểu cảm chân thật của hắn.
“Từ nao giờ cô lại có quan hệ tốt với Mạc Dung như vậy?” Lãnh Ngạo mở miệng hỏi, hắn trước sau đều nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, giống như muốn nhìn thấu cái gì đó.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không tốt.”
Lãnh Ngạo hơi hơi cong cong khóe môi, thoạt nhìn có chút sung sướng.
“Phải không?”
Hắn lại nhàn nhạt hỏi, cũng không biết là đang hỏi chính mình hay là đang hỏi Mạc Vân Quả.
“Ừ.” Mạc Vân Quả lên tiếng.
Mạc Vân Quả hơi hơi cúi đầu, cô không nhìn chằm chằm Lãnh Ngạo, dù sao nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ là một túi da mà thôi
Lãnh Ngạo đối với Mạc Vân Quả biểu hiện có chút không hài lòng, nhưng hắn vẫn không có nói cái gì.
Đối với hắn mà nói, Mạc Vân Quả chẳng qua là sủng vật mà thôi, hắn không cần vì sủng vật mà tác động đến thể xác và tinh thần.
Lãnh Ngạo dường như không có chuyện gì để nói, ngồi một lúc thì chuẩn bị đứng dậy về phòng.
Nhưng ngay lúc này, động tác của Mạc Vân Quả nhanh hơn hắn một bước.
“Tôi đưa anh ra ngoài.” Mạc Vân Quả đứng lên đi phía trước vài bước nói.
Lãnh Ngạo gật gật đầu, đối với thỉnh cầu của Mạc Vân Quả hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, giống như dây là chuyện đương nhiên.
Lãnh Ngạo đứng lên đi ra cửa, Mạc Vân Quả đếm bước chân của Lãnh Ngạo, đầu đã thấp xuống.
Một bước, hai bước, ba bước……
Lãnh Ngạo nện bước vững vàng, từng bước một đi cực kỳ hợp quy tắc.
Lúc Lãnh Ngạo đi đường, vĩnh viễn nhìn thẳng phía trước, bởi vì hắn sẽ không cúi đầu, cũng vĩnh viễn sẽ không cúi đầu.
Mạc Vân Quả ở trong lòng im lặng đếm, sau khi đếm đến năm, cô biết thời cơ đã chín mùi.
Cô nghiêng nghiêng thân mình, biên độ rất nhỏ, nhưng vừa vặn có thể khiến cho Lãnh Ngạo chú ý.
Thật ra Lãnh Ngạo cũng không suy nghĩ gì, hắn vẫn như cũ đi về phía trước, chuẩn bị rời khỏi phòng này.
Cũng ở ngay lúc này, dưới chân đột nhiên trơn trượt, Lãnh Ngạo muốn ổn định thân mình, mà xung quanh chỉ có Mạc Vân Quả là có thể dựa vào.
Mạc Vân Quả nhìn vỏ chuối dưới chân Lãnh Ngạo, trong mắt lóe sáng.
Lãnh Ngạo cũng không nguyện ý đụng vào Mạc Vân Quả, chỉ có lúc riêng tư, hắn mới đụng chạm cô một chút.
Hắn hơi có chút do dự, rối rắm giữa việc đụng chạm sủng vật và bị té ngã nên chọn cái nào.
Cũng vì phần do dự này, cả người hắn đã té lăn trên đất.
Lãnh Ngạo:……
Lãnh Ngạo nhìn đầu sỏ gây tội cho mình kia, đó là một cái vỏ chuối, xem trình độ mới mẻ này, hẳn mới ăn xong.
Trong mắt Lãnh Ngạo lóe lên tia sáng, làm bộ chuyện gì cũng không phát sinh đứng lên.
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, hơi hơi cúi đầu nói: “Ba nên chú ý một chút mới tốt.”