Edit: Linhlady
Ngải Sâm đem Ngải Khắc đặt ở trên giường đá, đó là vị trí tối hôm qua Mạc Vân Quả ngủ.
Ngải Sâm ngồi ở bên giường bằng đá, tóc dài rối tung, nhìn qua vô cùng suy sút.
Mạc Vân Quả đứng ở cửa sơn động, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Ngải Sâm.
Đêm dần dần sâu, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào sơn động, đánh vào trên người Mạc Vân Quả.
"Ngươi biết không? Anh trai ta là vì cứu ta mà chết."
Giọng nói bi thương áp lực ở trong sơn động vang lên, Mạc Vân Quả nhẹ giọng đáp lại một câu "Ừ".
Ngải Sâm ngẩng đầu, xoay người nhìn về phía Mạc Vân Quả.
Hắn hốc mắt hồng hồng, rõ ràng đã khóc lớn một trận.
"Vì sao? Cha mẹ ta bởi vì ta mà chết, bây giờ người thân duy nhất cũng bởi vì ta chết."
Ngải Sâm nói nói, lại chảy xuống nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay, phát ra thanh âm "Lạch cạch".
Mạc Vân Quả trầm mặc không nói, cô cũng không biết mình nên nói cái gì.
Ngải Sâm cũng không cần cô nói gì cả, có đôi khi, có vài chuyện vẫn nên tự mình vượt qua.
"A...... Ngươi biết không? Buổi tối ngày hôm đó ta đứng ngoài cửa đã nghe được ngươi cùng anh trai ta nói chuyện."
"Sau đó, sau đó kí ức lúc nhỏ dần dần hiện ra, thì ra ta bị mất thú hồn, ha ha! Như vậy ta có khác gì phế vật đâu?"
"Nhưng hiện tại không giống vậy, một khắc khi thấy anh trai chết đi, thế mà ta lại thức tỉnh thú hồn!"
"Ngươi có biết cái này có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là ta là thú nhân cường đại nhất, thú nhân cường đại nhất!"
............
Nước mắt Ngải Sâm ngăn không được trào ra, nhưng hắn lại đang cười, hắn cười lớn, vui sướng cười, điên khùng cười.
Trong lời nói của hắn để lộ ra tự tin cường đại, rồi lại có vẻ thâm trầm bi ai.
Mạc Vân Quả không cách nào hiểu được tại sao có một người có thể vừa cười vừa khóc?
Cười = vui vẻ, khóc = khổ sở.
Ở trong thế giới của Mạc Vân Quả, thật sự không thể lý giải được vì sao một người đã vui vẻ lại khổ sở.
Cũng may, người trong phòng phát sóng trực tiếp biết được tính tình Mạc Vân Quả, còn cố ý nhắc nhở cô không nên nói chuyện, nếu không có khả năng sẽ dẫn đến một hồi huyết án.
Đôi mắt Ngải Sâm đã bị nước làm mắt mơ hồ, hắn hốt hoảng giống như thấy phụ mẫu của mình, lại thấy anh trai đang ở trước mắt.
Ngải Sâm hỏng mất,càng khóc lớn hơn, hắn đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả muốn một quyền đạp hắn bay ra, lại tại hạ một khắc này mà ngây ngẩn cả người.
Nước mắt của hắn, thật nóng.
Mạc Vân Quả ngơ ngác nghĩ, nước mắt Ngải Sâm nhỏ giọt ở chỗ cổ cô, giống như có thể làm cô bị phỏng.
Mạc Vân Quả vươn tay, đỡ một giọt nước mắt rơi xuống, nếm thử.
Đầu tiên cô cảm thấy vị ngọt, trong nháy mắt, lại biến thành vô cùng chua xót.
Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn Ngải Sâm khóc thút thít, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Vì sao, lại có nước mắt nóng như vậy, vì sao nước mắt có vị ngọt lại thấy khổ đau?
Ngải Sâm ôm Mạc Vân Quả, khóc như một đứa trẻ.
Khóc lóc khóc lóc, hắn khóc đến nôn khan, hắn quỳ trên mặt đất, đôi tay ôm eo Mạc Vân Quả.
Hắn nôn khan, giống như muốn nôn ra cả linh hồn của mình.
Trong sơn động chỉ tràn ngập tiếng khóc tuyệt vọng thê lương của hắn, hòa cùng âm thanh trong rừng rậm. lại dị thường hài hòa.
Mạc Vân Quả vẫn luôn không đẩy ra Ngải Sâm, thẳng đến khi hắn khóc mệt mỏi, khóc đến vô lực, cũng triệt triệt để để ngủ say trong tuyệt vọng, cô mới đẩy hắn ra, đi đến sơn cửa sơn động, nhìn lên bầu trời ánh trăng đỏ như máu, giống như sắp xảy ra chuyện lớn......