Edit: Linhlady
Bạch Ngọc thích mỹ nhân, càng thích dạy dỗ bọn họ, đưa bọn họ từ một người có tự chủ thành một người chỉ quay quanh anh, đây là thế mạnh anh luôn tự hào.
Lãnh Ngạo biết Mạc Vân Quả không không phải là đứa con gái ngoan yêu mình kia, trước mắt thấy Bạch Ngọc cảm thấy hứng thú như thế, hắn cũng thuận nước giong thuyền theo.
Hắn để ý, chỉ là họ vật chất hoạt tính ở vỏ chuối trong tay Mạc Vân Quả mà thôi.
Nếu Bạch Ngọc thật sự đem Mạc Vân Quả dạy dỗ thành công, không phải có thể nắm trong tay vật chất hoạt tính kia sao?
Huống chi, Lãnh Ngạo tin tưởng rằng, cho dù cô không phải con gái ngoan của hắn, ở sâu trong nội tâm của Mạc Vân Quả người cô yêu nhất vẫn là hắn.
Hắn chỉ cần có cơ hội lần này, để Mạc Vân Quả sáng tỏ lòng mình nhận ra điểm này mà thôi.
Mà Bạch Ngọc, đúng là người tốt nhất được chọn.
Còn lý do Tập Bạo đồng ý lại càng đơn giản hơn, hắn ta chỉ muốn đánh nhau với Mạc Vân Quả một trận mà thôi, còn về cô gái này, hắn ta không có một chút hứng thú nào.
Cuối cùng, khi Bạch Ngọc thong thả ung dung mở cửa phòng Mạc Vân Quả ra, vẻ mặt mỉm cười nói với cô phải đi cùng anh, phản ứng của Mạc Vân Quả là:……
Bạch Ngọc sao với Mạc Vân Quả cao nửa cái đầu, bởi vì khoảng cách giữa hai người tương đối gần, Mạc Vân Quả chỉ cần ngẩng đầu thôi cũng có thể chạm cằm Bạch Ngọc.
Mạc Vân Quả lui về phía sau hai bước, lúc này mới có thể thấy biểu cảm trên mặt Bạch Ngọc.
Đó là một loại mỉm cười nị làm người lạnh xương sống.
Mạc Vân Quả:……
Muốn nói nếu thật sự đi cùng Bạch Ngọc, tính ra cũng không tệ lắm.
Bởi vì Lãnh Ngạo nhiệm vụ trên người Lãnh Ngạo cùng Tập Bạo cô đã hoàn thành, cho nên cũng không có lý do tất yếu gì phải lưu lại ở bên người bọn họ.
Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả liền gật gật đầu, lần này, tươi cười trên mặt Bạch Ngọc càng sâu hơn.
Cuối cùng, Mạc Vân Quả cùng Bạch Ngọc rời đi.
Nhưng mà trùng hợp một chỗ đó là, biệt thự của Bạch Ngọc cách biệt thự của Lãnh Ngạo không xa.
Bên ngoài biệt thự của Bạch Ngọc so với của Lãnh Ngạo còn hoa lệ hơn nhiều, vừa thấy chính là phong cách của anh.
Nơi nơi đều là các loại đồ vật xa hoa, toàn bộ biệt thự trang hoàng sáng long lanh, có chút lóa mắt.
Từ cửa lớn đi vào, có một số lựng lớn hầu gái ăn mặc hở hang nghênh đón bọn họ.
Các cô ấy dùng giọng nói kiều mị nói “Chủ nhân”.
Mạc Vân Quả:……
“Oa oa oa! Cái này xem như kim ốc tàng kiều sao?”
“Oa oa oa! Thật nhiều mỹ nữ!”
“Oa! Nếu không phải biết tính tình Bạch Ngọc, ta còn cho rằng hắn là một tên biến thái.”
“Ta nếu như có một cái biệt thự như vậy, có nhiều mỹ nữ như vậy, kia…… Lão cha ta chỉ sợ muốn đánh chết ta ( lệ ròng chạy đi — )”
“Phốc, lầu trên nhất định là tổ lái ôm cua thật gắt!”
“Ta chỉ muốn nói, Bạch Ngọc một người bá chiếm nhiều mỹ nữ như vậy, lương tâm bọn họ sẽ không đau sao!”
“Chẳng lẽ trọng điểm không nên là, các mỹ nữ x ăn mặt cực mát mẻ, mà lại gọi Bạch Ngọc là chủ nhân sao! Đây chính là xã hội pháp trị! Thế mà còn tồn tại cách gọi chủ nhân kia đấy!”
“Hu hu hu, người cùng người quả nhiên là không giống nhau……”
“Lầu trên ngươi thấy được chân tướng rồi đó 2333333333333”
Mạc Vân Quả:……
Bạch Ngọc thấy Mạc Vân Quả phát ngốc, hơi hơi để sát vào cô thấp giọng nói: “Không bao lâu nữa, cô cũng giống các cô ấy thôi.”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả rõ ràng có thể cảm nhận được ác ý từ đông đảo mỹ nữ xung quanh, cho dù cô có trì độn đi chăng nữa, cũng không thắng nổi ác ý của đám phụ nữ này.
Ý cười trên mặt Bạch Ngọc càng thêm rõ ràng, anh muốn chính là cái hiệu quả này.
Thời điểm tiểu mỹ nhân bị bài xích, cô có thể ỷ lại, chỉ có mình……
Nhưng mà anh tính toán sai một chỗ đó là, Mạc Vân Quả cũng không yếu ới như anh tưởng tượng……