Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Cô muốn biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hoa Hoan sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng!”
“Tôi quên rồi.” Mạc Vân Quả đúng lý hợp tình nói.
Hoa Hoan:……
“Em gái, em……” Hoa Hoan có chút bất đắc dĩ, đây là đang chơi cô ấy sao?
“Tôi thật sự quên mất.” Mạc Vân Quả hơi hơi cúi đầu nhìn tay mình, căn bản cô không được tiếp nhận ký ức của thân thể nguyên chủ.
Hoa Hoan thở dài một hơi, cũng biết Mạc Vân Quả nói chính sự thật.
Đúng vậy, bất kể ai gặp chuyện như vậy, tâm lý đều sẽ sụp đổ đi?
Cô ấy còn nhớ rõ ngày đầu tiên khi mình nhìn thấy án mạng, cô ấy còn mơ thấy ác mộng đến mấy hôm, chẳng qua sau xem nhiều, cũng thành thói quen.
Chỉ là hận ý của hung thủ càng lúc càng lớn, tên hug thủ kia, là kẻ biến thái đến cỏ nào, mới có thể làm ra loại chuyện điên rồ như vậy!
Hoa Hoan hít sâu một ngụm, nỗ lực áp chế tức giận cùng hận ý của mình.
“Tôi có thể giúp các người.” Mạc Vân Quả nói những lời này thành công lôi trở suy nghĩ sâu xa của Hoa Hoan lại.
Hoa Hoan trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại, chỉ theo bản năng hỏi: “Giúp chúng tôi như thế nào?”
“Tôi đã thấy dâng vẻ hung thủ nhưng quên mất, nhưng hung thủ nhất định sẽ không bỏ qua, nói cách khác, mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là tôi, các người có thể lấy tôi làm mồi dụ.” Mạc Vân Quả mặt không biểu tình nói.
Nhưng mà lời này lại khiến Hoa Hoan hít hà một hơi, cô ấy kinh ngạc nhìn Mạc Vân Quả, chỉ phát ra một chữ, “Em……”
Hoa Hoan lúc này mới cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, dáng người gầy ốm, khuôn mặt tái nhợt, có chút buồn tẻ, tóc tai lộn xộn, nhìn qua đã biết là một cô gái vô cùng cực khổ.
Nhưng mà, có một thứ duy nhất không thể bỏ qua đó là đôi mắt kia thật sáng ngời, kiên định mà chấp nhất, không sợ bất kỳ khó khăn gì, thật là…… Mỹ lệ.
Hoa Hoan ngơ ngác nghĩ, cô ấy thử hỏi chính mình, nếu đổi là mình, co ấy có thể lấy bản thân làm mồi nhử sao?
Cô ấy làm không được, cho dù bản thân cô ấy là một cảnh sát, cô ấy cũng làm không nổi.
Hoa Hoan trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn, cho nên nói, tư tưởng giác ngộ của cô ấy không bằng cô gái nhỏ sao?
“Cái kia…… Tôi…… Tôi phải thương lượng với cấp trên một chút.”
Hoa Hoan vội vội vàng vàng rời đi, tấm lưng kia nhìn qua có một loại cảm.giác chạy trối chết.
Sau khi Goa Hoan đi khỏi, cả căn phòng trắng tinh này chỉ còn lại một mình Mạc Vân Quả.
Trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh tới nỗi cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.
Mạc Vân Quả đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào vị trí góc tường trên trần nhà.
Cùng lúc đó, ở trong phòng u ám, chỉ có ánh sáng lập lòe của máy tính.
Ánh sáng mỏng manh kia chiếu lên khuôn mặt của một người, người kia khóe miệng cong con thành ý cười.
“Thật là thú vị……”
Giọng nói này nghe như máy móc, vừa nghe thôi đã biết sử dụng qua máy biến âm.
Ở trên máy tính, chính là video giám sát phòng bệnh của Mạc Vân Quả.
Lúc này Mạc Vân Quả bình tĩnh nhìn TA, thật giống như xuyên thấu qua camera, xuyên thấu qua hệ thống internet, cô cùng TA đối mặt, ánh mắt hai người giao lưu với nhau.
Mạc Vân Quả nhanh chóng đảo tầm mắt, cùng lúc đó, người kia cũng tắm giao diện vi deo, sau đó lấy ra một tấm ảnh.
Đây là một cô gái ăn mặc thời thượng, diện mạo diễm lệ, vừa thấy đã biết là người hưởng phúc.
Mà ở trên bức ảnh này, có vài chữ biết thể Tống.
“Mục tiêu sau, ngày 25 tháng 9, chết!”