Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả chỉ cúi đầu nói: “Có lẽ nhìn mấy thứ đó, tôi lại có thể nhớ ra gì đó.”
Ánh sáng trong mắt Long Uy không ngừng lập lòe, cũng không biết có phải tin lời Mạc Vân Quả nói hay không.
“Cô gái đây đều là tài liệu tuyệt mật, đúng là không thể để cô xem.” Long Uy nhàn nhạt nói.
Mạc Vân Quả đối với phản ứng của Long Uy, cô chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói chuyện nữa.
Long Uy cho mấy người khác một cái ánh mắt, đi làm việc của mình đi.
Đối với cô gái nhỏ mới vào tiểu đội này, ngoại trừ Hoa Hoan, những người khác thực chất cũng không có nhiều thiện cảm cho lắm, cũng không hiểu vì sao lão đại lại muốn giữ người.
Long Uy đương nhiên có lý do của mình, ở trong mắt hắn, hung thủ không có khả năng không phát hiện sự tồn tại của Mạc Vân Quả, như vậy vì sao dưới tình huống đó, hung thủ lại muốn buông tha cho cô?
Là chắc chắn cô sẽ mất đi ký ức, hay là giữa cô gái nhỏ này cùng với hung thủ có quan hệ gì đó……
Bất kể xuất phát từ loại suy xét nào, Mạc Vân Quả đều cần phải ở dưới mí mắt của hắn, một mặt là để bảo vệ, một mặt khác là muốn giám thị.
Bởi vì phía trên cùng dư luận tạo áp lực, bọn họ phải nhanh chóng tìm được ra hung thủ, mọi người đều rất bận, vội vàng đem tư liệu ra tỉ mỉ xem, mong muốn tìm ra chút dấu vết.
Ở chỗ này, có lẽ chỉ có mình Hoa Hoan xem như rãnh rỗi một chút.
Hoa hoan tính cách vốn tùy tiện, việc tìm ra dấu vết hung thủ để lại thật sự không phải việc cô có thể làm được.
Cho nên Long Uy sắp xếp cho Hoa Hoan chăm sóc Mạc Vân Quả, nói là chiếu cố, thật ra là biến tướng của giám thị.
Hoa Hoan cũng là người khoan dung, cô ấy cũng rất thích Mạc Vân Quả, dáng vẻ ngoan ngoan ngoãn ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.
Hoa Hoan ngồi vào vị trí bên cạnh Mạc Vân Quả, vuốt đầu cô nói: “Muốn uống cái gì không? Chị lấy cho em.”
Mạc Vân Quả lắc đầu, chỉ thấp giọng hỏi nói: “Mười bốn người chết này có khi còn sống có quan hệ gì không?”
Hoa Hoan sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mạc Vân Quả sẽ có phản ứng thế này.
Vốn dĩ cô ấy không thể tiết lộ thông tin vụ san cho người có quan hệ với vụ án liên hoàn này, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Mạc Vân Quả có khả năng là thuộc của ha của tên thủ phản tàn nhẫn kia “Trốn” ra, cô ấy không thể mềm lòng nổi.
“Không có quan hệ.” Hoa Hoan nói, trong mắt của cô ấy, tin tức này cũng không đủ tiết lộ cơ mật.
Mạc Vân Quả nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
“Em gái, em không cần nghĩ đến những việc đó, chị mang em đi ăn đồ ngon?” Hoa Hoan thử tính nói.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Tôi có thể xem tư kiệu của mười ba người kia sao?”
Hoa Hoan do dự một chút, vẫn chậm rãi lắc đầu nói: “Em gái nhỏ, không được.”
“À.” Mạc Vân Quả có vẻ có chút thất vọng, Hoa Hoan nhìn thấy lại đau lòng hơn một chút.
Cô ấy ghé sát vào Mạc Vân Quả nói: “Tuy rằng em không thể xem, nhưng chị có thể nói đơn giản qua cho em nghe ~”
Mạc Vân Quả ánh mắt sáng lên, bình tĩnh nhìn Hoa Hoan, chờ cô ấy nói tiếp
“Người đầu tiên là luật sư, hắn……”
Hoa Hoan giới thiệu sơ sơ tình huống mấy người đó cho Mạc Vân Quả, bọn họ có công việc khác nhau, tần lớp giai cấp trong xã hội cũng khác xa nhau, giữa bọn bọn cũng không mối liên hệ gì với nhau.
Tuy rằng có khả năng trong đó một người có, thì nhìn tổng thể mà nói, cũng không có điểm giao thoa nào.
Mạc Vân Quả nhấp môi, chẳng lẽ đây thật sự là giết người một cách ngẫu nhiên sao?
Hung thủ không ôm bất kỳ mục đích gì, chỉ vì muốn thõa mãn đam mê biến thái của mình?