Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, bởi vì toàn bộ lực chú ý của cô đều nằm trên chiếc nhẫn, ở dưới ánh đèn, cô thấy một cái vết nứt, rất nhỏ nứt cực nhỏ, nhưng lại hướng đến một chân tướng……
Mạc Vân Quả đem ngọc ban chỉ buông xuống, trịnh trọng nói: “Hiện tại tôi có chứng cứ xác nhận suy luận vừa rồi của mình.”
Trần Kha nhướng mày, thấp giọng hỏi nói: “Chứng cứ?”
Mạc Vân Quả gật gật đầu, sau đó tay lấy dùng sức, chỉ thấy chiếc nhẫn kia trong chốc láy vỡ nát
Trần Kha:……Σ(°△°|||)
Tốt…… Sức lực thật lớn! Không! Trọng điểm không phải cái này!
Cô gái nhỏ này tại sao lại bón nát vật chứng a a a a!
Trần Kha trong lòng có chút phát điên, nhưng bên ngoài vẫn là khuôn mặt than kia.
Mạc Vân Quả chậm rãi mở tay ra, ở trong lớp bột phấn, có thứ gì sáng lấp lánh hiện lên.
Trần Kha tâm cả kinh, anh ta thổi thổi bột phấn trong lòng bàn tay Mạc Vân Quả.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Mạc Vân Quả an an ổn ổn nằm một chiếc nhẫn kim cương, đúng vậy, nhẫn kim cương, kích cỡ còn có chút lớn, tản ra ánh sáng lấp lánh.
“Nếu không phải có lý do không thể nói, vì sao Trương Võ lại mang nhẫn kim cương khảm vào trong ngọc?” Mạc Vân Quả nhìn Trần Kha hỏi.
Đúng vậy, nếu không phải cố tình, như thế nào sẽ có chuyện như vậy đâu?
Xem ra, nạn nhân còn có chuyện xưa bọn họ không biết.
Mạc Vân Quả đem nhẫn bỏ vào túi bỏ vật chứng, sau đó ngồi xuống nhìn Trần Kha nói: “Có lẽ, Trương Võ đã dự kiến được mình sẽ chết.”
“Có ý gì?” Trần Kha cau mày hỏi.
“Phụ bếp vào lúc 7 giờ rưỡi phát hiện Trương Võ, ở trong phòng bếp có một khối thịt đang rã đông, nhìn ra có thể lấy ra vào khoảng trên dưới hai tiếng, nói cách khác, có thể khoảng gần năm rưỡi Trương Võ lấy thịt ra.”
“Trong phòng bếp đều có một ít nguyên liệu mới, chắc hẳn cũng tầm năm rưỡi mang đến. Nhưng mà vì sao Trương Võ lại muốn rã đông thịt? Là có người nào muốn ăn sao? Nhưng lúc ấy tiệm cơm cũng không mở cửa.”
“Hơn nữa các anh lại phát hiện nhẫn trong góc, cái nhẫn kia có lẽ là do Trương Võ cố tình vứt vào đó, vì sao hắn lại không muốn hung thủ thấy cái nhẫn kia?”
Mạc Vân Quả đưa ra vấn đề liên tiếp, những câu nói đều là trọng điểm.
Trần Kha nhìn kỹ Mạc Vân Quả, cô gái nhỏ này, so với tưởng tượng của anh ta còn mạnh hơn.
“Xem ra, chúng ta còn phải điều ta Trương Võ một lần nữa thật tốt!” Giọng nói già nua của Long Uy vang lên bên trong phòng.
Thì ra không biết từ lúc nào, đám người Long Uy đã tỉnh lại.
Mạc Vân Quả nhìn chung quanh một vòng, gật gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Long Uy đi đến bên người Trần Kha, vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: “Xem ra, chúng ta còn xem nhẹ rất nhiều đồ vật.”
Trần Kha gật đầu, nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt cũng như suy tư gì đó.
Xem ra, không chỉ là tư liệu của Trương Võ có thiếu sót, ngay cả tư liệu của Mạc Vân Quả cũng không hoàn toàn chính xác.
Trong tài liệu cũng không hề nói Mạc Vân Quả thông minh như vậy, cẩn thận mẫn cảm, còn lớn mật thăm dò.
Trần Kha nhìn thoáng qua Phó Khiêm, xem ra, thiên tài máy tính tổ bọn họ cũng nên tôi luyện một chút.
Long Uy hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hắn nói với Phó Khiêm: “Cậu đi tra lại tài liệu cuộc đời của mười mấy người trước đi, xem bọn hắn có chỗ nào dị thường không.”
“Vâng!” Phó Khiêm lĩnh mệnh đi xuống tiếp tục mân mê máy tính.
Còn có Nhạc Sơn cũng tiếp tục đi làm việc của mình, có lẽ từ trên thi thể có thể tìm được gì đó.
Nhạc Sơn mới vừa bước ra đi một bước, liền nghe được giọng nói có chút lạnh lẽo của Mạc Vân Quả vang lên.
“Tôi có thể đi đi xem cùng không?”