Edit: Linhlady
“Bọn họ dùng máu người sống tưới lên một viên trân châu, viên chân trâu màu xanh lục, đẹp cực kỳ, đẹp hơn bất kỳ viên đá quý nào tôi từng thấy.”
“Nhưng mà viên chân trâu kia quá khủng bố, quá khủng bố, nó hấp thu máu kia, hấp thu máu của con người.” Giọng nói của Vương Ngũ trở nên run rẩy.
Cả người hắn ta run lên, nhìn dáng vẻ, có lẽ một màn kia quá dọa người.
“Sau đó thi sao?” Mạc Vân Quả lại hỏi.
“Sau đó người kia tới tìm chúng tôi nói, viên trân châu kia chính là bảo vật, bảo chính tôi tạo một trận hỗ loạn, để y có cơ hội lấy viên trân châu.” Vương Ngũ nói.
“Các người đồng ý rồi?” Mạc Vân Quả lại hỏi.
Vương Ngũ gật đầu, sắc mặt của hắn ta hiện lên một tia điên cuồng.
“Đương nhiên, y cho chúng tôi thêm thù lao, thật nhiều thật nhiều tiền!” Trên mặt Vương Ngũ lóe ánh sáng điên cuồng cùng dục vọng, duy nhất là không có sự khủng hoảng vừa rồi.
Mấy người ở đây thấy dáng vẻ Vương Ngũ như vậy, sắc mặt cũng không tốt.
Nghĩ đến đây, những người khác biểu hiện Vương Ngũ cũng nên như vậy.
“Tiếp theo thì sao?” Mạc Vân Quả hỏi tiếp.
“Sau đó……” Vương Ngũ lại một lần nữa bình tĩnh như cũ, bình tĩnh như chết.
“Lại sau đó, chúng tôi thành công chế tạo hỗn loạn, đại điển ở giữa sân nhue dự đoán không thể tiếp tục tiến hành, nhưng chúng tôi không biết viên trân châu kia đã đi đâu, người tìm chúng tôi nói, y cũng không biết nó ở đâu.” Vương Ngũ bình tĩnh trần thuật tất cả mọi chuyện.
“Các người làm cách nào chạy ra được?” Mạc Vân Quả tiếp tục hỏi, sau khi phá hủy đại điển của người ta, làm sao có thể an ổn chạy thoát?
Vương Ngũ ôm lấy đầu của mình, hắn ta thoạt nhìn rất thống khổ.
“Tôi quên mất…… Tôi quên mất……” Hắn ta thì thào nói.
Mạc Vân Quả vỗ vỗ bờ vai của hắn ta. muốn để hắn ta bình tĩnh lại.
Nhưng hắn ta lại thống khổ như vậy, đôi mắt hồng hồng, như thấy được chuyện gì cực kinh khủng.
Mạc Vân Quả thấy thế, chỉ tiếp tục vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, để hắn ta thoát khỏi trạng thái hôn mê.
Vương Ngũ cả người ngơ ngác, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Long Uy gật đầu với Mạc Vân Quả, ý muốn cảm ơn cô.
Sau đó hắn lại nói với Vương Ngũ: “Anh còn nhớ rõ người kia là ai sao?”
Vương Ngũ giống như cũng nhận ra mình bị thôi miên, hơn nữa đã nói ra một ít chuyện.
Hắn ta trầm mặc một chút, sau đó nói: “Mạc Phương.”
Long Uy nghe thấy cái này tên, kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả.
Mạc Phương, đó là ba của thân thể Mạc Vân Quả bám vào, cũng nạn nhân mà khi cô bám vào thân thể này nhìn thấy.
“Anh còn biết cái gì không?” Long Uy lại hỏi.
Vương Ngũ nhìn thoáng qua thiệp mời Mạc Vân Quả đang đặt lên bàn, vươn tay cần lấy nó vuốt ve hai chữ “Về nhà”, lẩm bẩm nói: “Nên về nhà…… Nên về nhà……”
“Tất cả mọi người nên về nhà, đều nên về nhà……”
Sau lại, bất kể Long Uy có có hỏi gì, Vương Ngũ cũng không hé một câu.
Hắn ta chỉ là lẩm bẩm nhắc mãi hai chữ “Về nhà”, cả nhà đều là trạng thái si ngốc.
Đám người Long Uy biết được có hỏi cũng không được gì, chỉ có thể từ bỏ, nhưng cũng may, lúc này bọn họ cũng biết được không ít thứ.
Mà một đêm kia, những người phía đi bảo vệ báo với Long Uy, mấy người kia đều đang thu thập hành lý, giống như muốn đi đâu đó.
Trong đêm đó, Vương Ngũ trong cục cảnh sát biến mất, chỉ để lại tấm thiệp mời kia.
Trên thiệp mời, hai chữ “Về nhà” bị nhiễm màu đỏ, nhìn thấy ghê người, quỷ dị mười phần……