Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn hành vi tỏ vẻ kính nể với vị đại thần Hồng Hoan của phòng phát sóng trực tiếp, một làn không cạ thận đâm thủng trời gì đó đúng thật không phải người thường, à, không đúng, là thường thần có thể làm được.
“Tiểu Quả Quả, hung thủ là Trần Kha đúng không?”
“Ta cũng có cảm giác này, cảm giác hắn một chút cũng không đơn thuần.”
“Chúng ta đây hiện tại làm sao bây giờ? Đi vạch trần hắn sao?”
“Nhưng không phải hiện tại tiểu Quả Quả đang bị giam lỏng sao?”
“Ngu ngốc, ai có thể đủ sức vậy được Quả Quả nhà ta?”
“Nói cũng đúng ha ha ha ha!”
“Vậy tiểu Quả Quả, kế tiếp ngươi muốn làm sao?”
“Ta chỉ lẳng lặng nhìn tiểu Quả Quả nhà ta biểu diễn ( chống cằm )”
Mạc Vân Quả đang muốn trả lời người trong phòng phát sóng trực tiế, đã thấy tiếng mở cửa.
Cô giương mắt nhìn lại, thấy trước mặt cô là Trần Kha.
Sắc mặt Trần Kha hơi tái nhợt, là loại nhợt nhạt của bệnh trạng.
Anh ta đỡ khung cửa, ánh mắt khi nhìn Mạc Vân Quả mang theo một tia ý cười.
“Cô đã biết, phải không?” Anh ta hỏi như vậy.
Mạc Vân Quả khẽ gật đầu nói: “Nếu anh tự mình nói mình là hung thủ thì tốt hơn.”
Khóe miệng Trần Kha gợi lên ý cười, có lẽ là bởi vì sắc mặt quá mức tái nhợt, ý cười mang theo sắc mặt táu nhợt.
“Có hứng thú cùng tôi đi ra ngoài không?” Trần Kha đề nghị nói.
Mạc Vân Quả gật gật đầu, sau đó đi tới bên người Trần Kha.
Trần Kha thấy thế, lập tức cầm cổ tay Mạc Vân Quả.
Cảm xức lạnh lẽo khiến Mạc Vân Quả nhịn không được nhìn anh ta thêm một cái.
“Đi thôi.” Ý cười trên môi Trần Kha vẫn không thay đổi.
Nhưng là không biết vì sao, từ trên người anh ta Mạc Vân Quả cảm nhật được cảm giác lạnh lẽo.
Trần Kha lôi kéo Mạc Vân Quả chậm rãi đi tới, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, bước chân anh ta có chút tập tễnh, dáng người đi cũng lung lay.
Một đoạn đường không xa, bọn họ lại đi mất nửa tiếng.
Trần Kha mang theo Mạc Vân Quả đi tới nơi tiến hành đại điển Trung thu, vẫn như cũ là cái đài cao kia, máu ở đây còn chưa được dọn dẹp, nhìn qua rất dễ dàng thấy được.
Bốn phía của sư tử đá, đặt bốn thi thể.
Đúng vậy, là bốn người đã sớm đi khỏi đây.
Khác với những nạn nhân trước, bốn người này không bị mổ bụng, chỉ an an ổn ổn nằm ở nơi đó, nếu không phải trên mặt đã xuất hiện đốm đen, nhìn vài người khác chỉ nghĩ rằng bọn hị đang ngủ.
Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, lông mi buông xuống.
“Đám người Hoa Hoan đâu?” Mạc Vân Quả hỏi Trần Kha.
Trần Kha cười khẽ một tiếng nói: “Yên tâm đi, bọn họ không có việc gì, bọn họ đang ở một nơi rất an toàn.”
Trần Kha giống như đã không có sức lớn len, anh ta kéo Mạc Vân Quả ngồi ở trên mặt đất, đối mặt với tượng sư tử.
“Cô có muốn nghe chuyện ưa không?” Trần Kha hỏi.
Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm Trần Kha, sau đó chậm rãi lắc đầu nói: “Không thích.”
“Phải không? Có khả năng tôi phải làm chuyện cô không thích rồi.” Trần Kha cũng không nhìn Mạc Vân Quả, chỉ nhìn chằm chằm sư tử bằng đá, ánh mắt trở nên xa xăm.
“Thật ra, tôi cũng không thích kể chuyện xưa.” Anh ta dừng một chút, “Chỉ là có chút chuyện xưa, tôi sợ không nói ra, vĩnh viễn cũng không có người biết nó.”
Trần Kha vươn tay, như vào chạm vào thứ gì.
Trên mặt nó nở một nụ cười ấm áp, rất ấm áp, nhưng trong mắt Mạc Vân Quả, mỉm cười này, có chút làm người thương tâm.
Hồi lâu sau, Trần Kha rũ tay xuống, chậm rãi nói về một câu chuyện xưa.