Edit: Linhlady
Tần Nhu cuối đầu xuống, không hề có ý sẽ đáp lại.
Nhưng ngược lại Mạc Du lại nhướng mày, mười phần cảm thấy hứng thú hỏi: “Chỉ có thể có một người đàn ông? Hửm?”
Phó Liên luôn luôn thông minh, thấy Mạc Du hỏi như vậy, biết bản thân đã hỏi sai.
Y nhìn Tần Nhu lại nhìn sang Mạc Du, vội vàng nói: “Cái này là tin vỉa hè, cũng không có câu nào đúng.”
Mạc Du buồn cười nhìn Tần Nhu một cái, thừa nhận nói: “Ngần ấy năm, bên người tôi quả thật chỉ có một người đàn ông.”
Phó Liên xấu hổ cười hai tiếng, không dám tiếp tục mở miệng nói cái gì.
Tần Nhu vẫn luôn giữ im lặng, bất kể là khi Phó Liên trêu chọc, hay là lời đáp lại ám muội của Mạc Du, giống như hắn không nghe thấy gì.
Mạc Vân Quả một bên ăn, một bên nhìn phòng phát sóng trực tiếp, nhìn mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp phân tích tâm tình của Tần Nhu.
“Anh trai Tần Nhu khẳng định sắp tức chết rồi!”
“Tần Nhu: Hừ! ╭(╯^╰)╮ điêu dân từ đâu ra!”
“Ai nha, các ngươi thử nghĩ như vậy, bởi vì có Phó Liên làm thần trợ công, nói không chừng Tần Nhu với Mạc Du có thể thành một đôi thì sao!”
“Lời này nói có lý ~”
“Ta chỉ lẳng lặng nhìn các ngươi thảo luận ( chống cằm )”
“Tiểu Quả Quả, ngươi không cần ăn mãi như thế! Tốt xấu gì cũng nói hai câu đi chứ a quăng ngã!”
“Đúng vậy á tiểu Quả Quả!”
“Nội tâm tiểu Quả Quả: Ăn mới là quan trọng nhất! 233333333333”
“Tiểu Quả Quả thâm tình nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, nội tâm: A ~ mỹ thực a ~ ta yêu ngươi ~”
“Phốc, trên lầu quá ghê tởm ( nín khóc mỉm cười )”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua chén ăn của mình, lại nhìn thoáng qua Phó Liên, yên lặng buông đôi đũa xuống nói: “Ừm, bên người cô ấy quả thật chỉ có Tần Nhu.”
Phó Liên:…… Ai muốn cô nói chuyện sao! Ai muốn cô nói chuyện sao!
Phó Liên cảm thấy Mạc Vân Quả có độc, lúc nên nói thì không nói, khi không càn nói thì lại nói!
Không thấy được sắc mặt Mạc Du không bình thường sao a quăng ngã!
Phó Liên hít sâu một ngụm, tự nhủ với mình, Mạc Vân Quả là em gái ruột của Mạc Du, Mạc Du sẽ không nói gì Mạc Vân Quả.
Nhưng mà! Đáng chết sẽ không nói Mạc Vân Quả, nhưng không đại biểu cho việc không giết chết mình!
Nội tâm Phó Liên khóc chít chít, mặt ngoài còn phải cười.
“Thứ này ăn khá ngon.” Trời biết, một miếng y còn chưa ăn, toàn bộ quá trình chỉ có môt mình Mạc Vân Quả nghiêm túc ăn, được không!
“Ừ, ăn ngon.” Mạc Vân Quả đồng ý với quan điểm này của Phó Liên.
Mạc Du nhướng mày nhìn thoáng qua Phó Liên, trước kia cô ấy còn cảm thấy Phó Liên này cũng không tồi, hiện tại xem ra, bất quá cũng chỉ như thế.
Xem ra, cô ấy một lần nữa phải thay em gái tìm một đối tượg xem mắt khác.
Mạc Du gõ gõ cái bàn, nhàn nhạt nói: “Nếu ăn xong rồi, vậy đi thôi.”
Phó Liên gật đầu đáp: “Dạ dạ dạ, là cần phải đi.”
Mạc Vân Quả cắn một miếng cá viên cuối cùng, đồng thời cũng đáp “Ân”.
Còn về phía Tần Nhu, tất cả đều nghe theo Mạc Du.
Sau khi Phó Liên đi khỏi, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Mạc Du mang theo Mạc Vân Quả cùng Tần Nhu chậm rãi trở về đi, gió nhẹ thổi qua, mang đến lạnh lẽo nhè nhẹ.
“Thời tiết lạnh.” Mạc Du đi ở phía trước nhàn nhạt nói, ngữ khí khi không buồn không vui, giống như cô ấy chỉ trần thuật một sự thật.
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận, cũng không trả lời Mạc Du.
Mà Tần Nhu đương nhiên sẽ không nói, chỉ đi theo phía sau Mạc Du, nhắm mắt theo đuôi, trầm mặc không nói.
Mạc Du thấy không ai đáp lại mình, lập tức liền dừng lại.
Cô ấy xoay người nhìn thoáng qua Tần Nhu đang cách mình gần nhất nói: “Anh theo tôi mấy năm?”