Edit: Linhlady
Tần Nhu được đẩy vào phòng bệnh VIP, đương nhiên Mạc Du cùng đi theo.
Bởi vài đang còn tác dụng của thuốc mê, hiện tại Tần Nhu cũng chưa tỉnh lại, Mạc Du vẫn luôn canh giữ bên người hắn.
Mạc Vân Quả thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang kêu gào “Trợ công”, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy trợ công cũng có thể.
Mạc Vân Quả đi vào, ngồi xuống, sau đó đối Mạc Du nói: “Cô có biết hắn có thân nhân gì không?”
Mạc du quay đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, cặp mày tuấn tú nhíu lại.
“Không có, làm sao vậy?” Vì sao lại hỏi câu này.
“Vừa rồi khi tôi cầm điện thoại của hắn có tiếp một cuộc gọi, là một người đàn ông gọi tới, nghe nghe hẳn không còn trẻ.” Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Tần Nhu còn đang hôn mê, ánh mắt hơi lóe.
Mạc Du mày nhăn càng sâu, đàn ông?
“Hắn nói cái gì?” Mạc Du theo bản năng nắm chặt quần áo.
“Nói bé cần phải giải phẫu, hỏi tiền còn chưa chuyển qua, tôi nghe thấy giọng nói có vẻ sốt ruột, chuyển qua 500 vạn.” Mạc Vân Quả nói, “Cụ thể cô có thể xem tin nhắn trong điện thoại của hắn.”
Mạc Du nghe thấy Mạc Vân Quả nói như vậy, lập tức mở điện thoại của Tần Nhu, lật xem tin nhắn lên.
Cái quá trình này khoảng tầm năm phút, xem xong tin nhắn sắc mặt Mạc Du có chút âm trầm.
Tần Nhu không có thói quen xóa tin nhắn, cho nên rin nhắn ngần ấy năm hắn cũng không xóa.
Trong một đống tin nhắn này, ngoại trừ tin nhắn công việc, nhiều nhất là tin nhắn từ người “A” này.
Nội dung tin nhắn xoay quanh người “Bé” người, theo nội dung tin nhắn, bé là con gái, năm tuổi, bị bệnh bạch cầu, trước mắt đang điều trị tại bệnh viện ở thành phố B.
Trong quá trình Mạc Du xem tin nhắn, Mạc Vân Quả vẫn luôn nhìn Tần Nhu.
Lông mi Tần Nhu khẽ run, hiển nhiên đã tỉnh, hơn nữa khi cô vừa mới nói chuyện, hắn đẫ tỉnh.
Như vậy, vì sao Tần Nhu muốn giả bộ ngủ?
Mạc Du tắt điện thoại, trong mắt ẩn chứa một tia gió lốc.
Cô ấy gắt gao nắm điện thoại, thấp giọng nói: “Em chong chừng hắn, chị đi ra ngoài một chuyến.”
Mạc Du nói xong lúc sau liền rời đi, nghĩ đến có lẽ là đi tra người kia là ai đi.
Chờ khi Mạc Du rời đi, Mạc Vân Quả đứng lên đem cửa phòng bệnh đóng lại, sau đó ngồi xuống bên người Tần Nhu nói: “Tôi biết anh tỉnh.”
Tần Nhu mở mắt, trên lông mi còn vương nước mắt.
“Cô có muốn nghe chuyên xưa không?” Tần Nhu hỏi như vậy.
Mạc Vân Quả:…… Vấn đề này có chút quen thuộc.
“Cũng được.” Mạc Vân Quả ngồi ở chỗ kia nhàn nhạt nói.
“Sau khi BOSS mang tôi về, cũng không giống như cố chủ khác nhục mạ tôi, xem tôi như vật phẩm, mà cô ấy lại dạy tôi học tập tri thức, rất nhiều thời điểm, cô ấy cũng sẽ tự mình dạy tôi, đoạn thời gian đó, là những ngày tháng vui vẻ nhất của tôi.”
“Tôi biết BOSS cha mẹ bởi vì ngoài ý muốn qua đời, BOSS áp lực tâm lý vẫn luôn rất lớn, cô ấy từ một người ăn chơi tác tránh trở thành như ngày hôm nay, trong đó trả giá nỗ lực so bất luận kẻ nào đều nhiều hơn.”
“Tôi vẫn luôn đi theo BOSS, nỗ lực làm việc, nỗ lực giúp cô ấy ưu giải.”
“Nhưng mà, tôi quá kiêu ngạo, tôi quá xem cao năng lực của mình, cũng bởi vì như vậy, ở một lần bắt cóc, rôi phỏng đoán sai nặg lực của tên bắt cóc, làm BOSS bị thương nặng.”
“Cô có thể hiểu được cảm nhận của tôi khi BOSS nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt không?”
“Lúc ấy tôi, thật sự thực oán hận mình, nếu có thể, tôi nguyện ý thế BOSS nằm ở nơi đó.”