Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả giật giật ngón tay, nhịn xuống xúc động muốn sờ lên đôi mắt hoàng kim kia.
Đã trải qua nhiều thế giới như thế, định lực nhẫn nại của cô vẫn có.
Chỉ là……
Mạc Vân Quả lại nhìn thoáng qua đôi mắt của người đàn ông đeo mặt nạ, màu sắc hoàng kim gì đó, quả nhiên chỉ nhìn là tốt nhất! ╮(╯▽╰)╭
“Oa! Tiểu Quả Quả nhịn xuống! Nhịn xuống!”
“Tiểu Quả Quả! Nhịn xuống! Tuy rằng đôi mắt của người nọ là màu hoàng kim, nhưng chúng ta phải rụt rè!”
“Đúng! Nên rụt rè, làm một nữ hài giấy, chúng ta phải rụt rè!”
“Phốc, có cần phải khoa trương như vậy không? Còn không phải chỉ là một đôi mắt màu hoàng kim thôi sao?”
“Lầu trên vừa thấy nhất định là mới tới, là một người cuồng ma làm nhiệm vụ tiểu Quả Quả đã từng có lúc vì màu hoàng kim mà suýt chút nữa vỏ làm nhiệm vụ.”
“Hiện tại nhớ lại, dáng vẻ kia của tiểu Quả Quả, thật là quá xuẩn! ( che mặt )”
“Đột nhiên muốn nhìn một chút……”
“Lầu trên ta có chụp hình! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】”
“Cảm ơn thân ái moah moah ~”
“Cho nên, tiểu Quả Quả ngươi nhìn thấy không? Dáng vẻ lúc ấy của ngươi thật si hán, cho nên lúc này ngươi nhất định phải nhịn xuống!”
Mạc Vân Quả:……
Tốt thôi, Mạc Vân Quả không thể không thừa nhận cho đến bây giờ co còn chưa nhào lên nguyên nhân lớn nhất là do nhóm quần chúng ăn dưa trong phát sóng trực tiếp ngăn lại.
Mạc Vân Quả không mở miệng nói chuyện trước, người đàn ông mang mặt nạ cũng kẻ kiên nhẫn, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, ngẫu nhiên đôi mắt hoàng kim hơi lóe sáng, càng khiến đôi mắt kia tăng thêm vài phần rực rỡ.
Phía dưới bán đấu giá vẫn như cũ tiến hành khí thế ngất trời, tất cả mọi người lâm vào điên cuồng xưa nay chưa từng có.
Nhưng so với náo nhiệt dưới kia, ở phòng này có vẻ an tĩnh hơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Mạc Vân Quả rất có hứng thú nhìn mọi người phòng phát sóng trực tiếp đang không ngừng suy đoán rồi phân tích.
“Cái người này biết thân phận của tiểu Quả Quả sao?”
“Thân phận gì? Chủ kênh sao?”
“Ngu ngốc! Đương nhiên là tiểu Quả Quả là chủ nhân của hai loại thuốc kia rồi!”
“Hử? Không phải không có khả năng!”
“Đúng vậy sao! Người đàn ông mang mặt nạ này nhất định không phải người thường chẳng lẽ là tới trả thù?”
“( xem thường ) tiểu Quả Quả nào có kẻ thù? Cô ấy mới tới thế giới này được có ba ngày?”
“╮(╯▽╰)╭ gần đây ngu xuẩn giống như có hơi nhiều!”
“Tiểu Quả Quả, các ngươi đang chơi trò ‘ ai là người gỗ ’ sao?”
“Chắc ngươi còn không hiểu đi? Ở ngay lúc này, sai động trước người đó thua!”
Ừm…… Quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp luôn bất tri bất giác đẩy đề tài đi tận chân trời.
“Ngươi là chủ nhân của hai loại thuốc bán đấu giá kia.”
Ngữ khí chắc chắn, khàn khàn, khí thế bức người, tất xả cấu thành nên giọng điệu đầu tiên khi người đàn ông mang mặt nạ mở miệng.
Người đàn ông cực kỳ khẳng định Mạc Vân Quả chính là chủ nhân của hai loại thuốc kia, thậm chí giọng điệu là khẳng định chứ không phải nghi vấn.
“Cách Liệt nói cho anh?” Mạc Vân Quả đáp lại một câu.
“Hắn là ai?” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, nghe khiến người khác không thoải mái.
Chỉ bằng câu trả lời này, Mạc Vân Quả liền biết không phải Cách Liệt nói cho hắn, như vậy là hắn phỏng đoán ra?
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua giữa sân, như đã biết cái gì.
“Anh rất thông minh.” Thông minh đến nỗi, trong nhà đấu giá ầm ĩ này vẫn có thể tìm ra được cô.
“Rất nhiều người đều nói như vậy.” Hiển nhiên, người đàn ông mang mặt nạ kia cũng không biết cái gì gọi là khiêm tốn.
Mạc Vân Quả không tỏ ý kiến, cô lại hỏi: “Chuyện gì?”
Nếu tới tìm cô, chắc là có việc đi?