Edit: Linhlady
Người đàn ông mang mặt này, đến cùng là ai?
Mạc Vân Quả có loại dự cảm, cấp bậc của người đàn ông này không tầm thường.
Gió lạnh thổi vào trong phòng, Mạc Vân Quả đứng lên giật giật thân thể có chút cứng đờ, sau đó chui vào ổ chăn.
Cô nhắm hai mắt lại, có lẽ muốn nghỉ ngơi.
Trong phòng đèn cũng không tắt, đèn vị gió thổi lập lờ. Chợt lóe lên rồi tối xầm, lại có chút quỷ dị.
Sau một canh giờ, khi người đàn ông xác định Mạc Vân Quả đã ngủ say.
Y xuất hiện ở trước giường Mạc Vân Quả, y vung tay lên, ánh đèn lúc sáng lúc tối triệt để tắt lịm.
Trong phòng lập tức âm u xuống, mà lúc này, ánh trăng vừa lúc chiếu vào phòng, lại làm phòng càng thêm quạnh quẽ.
Người đàn ông đeo mặt nạ cứ như vậy đứng ở mép giường, đôi mắt nháy đều không nháy một cái nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, đôi mắt hoàng kim như muốn đoạt người.
Cho dù chỉ tranh chấp với duy nhất ánh trăng tròn phòng, cũng không chút nào thua kém, thậm chí ẩn ẩn có xu thế áp chế.
Thời gian nhoáng lên lại đến hừng đông, khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, mắt trời đã lên cao.
Cô ngồi dậy đã thấy người đàn ông mang mặt nạ ngồi ở trên ghế, y cứ như vậy bình tĩnh ngồi nhìn cô.
Mạc Vân Quả:……
“Hô ~ tiểu Quả Quả ngươi tỉnh rồi?”
“Tiểu Quả Quả, người đàn ông này nhìn chằm chằm ngươi đã lâu.”
“Đúng vậy á! Tiểu Quả Quả nhà ta tuy rằng thật đẹp, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm như vậy, không cảm thấy rất mệt sao?”
“Ta lại cảm thấy hắn nhất định bị điên!”
“Hừ! Ta cũng cảm thấy như vậy!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi dứt khoát hỏi hắn muốn làm gì đi, cứ nhìn chằm chằm ngươi như vậy cũng không phải chuyện hay!”
“Đúng vậy, người đàn ông này thật đáng ghét! Hừ! ╭(╯^╰)╮”
“Chúng ta còn không nhìn chằm chằm tiểu Quả Quả như vậy đâu!”
“Vạn nhất tiểu Quả Quả tắm rửa gì đó, chúng ta đều chỉ có thể nhìn mosaic, người đàn ông này lại có thể nhìn thấy thân thể tiểu Quả Quả quả! Không vui! ╭(╯^╰)╮”
“Phốc, lầu trên trọng điểm của ngươi thật là 666666666”
“Không không không, ta thật ra cảm thấy, đây là một cái trọng điểm thật nghiêm túc!”
Mạc Vân Quả:……
“Anh muốn làm cái gì?” Mạc Vân Quả trực tiếp hỏi, bởi vì mới rời giường, giọng nói của cô còn mang theo một tia lười biếng.
Ánh mắt y lóe lóe, giọng nghẹn ngào nói nói: “Những lời này hẳn là tôi hỏi cô.”
Mạc Vân Quả:?
“Cô muốn làm cái gì?”
Người đàn ông đeo mặt nạ lặp lại một câu y như vậy.
Mạc Vân Quả: Có điểm mộng bức.
“Chúng ta không quen biết, cho nên tôi không cần thiết làm cái gì với anh.” Mạc Vân Quả lạnh như băng nói.
“À.” Người kia càng thêm lãnh đạm đáp lại một câu, “Vạn nhất là cô mơ ước tôi thì sao?”
Mạc Vân Quả:……
“Anh suy nghĩ nhiều.” Hơn nữa vẫn là tưởng tượng quá nhiều!
“À.” Y lãnh lãnh đạm đạm đáp lại một câu.
Mạc Vân Quả:……
“Tôi tên Angus.” Người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên nói một câu như vậy.
Mạc Vân Quả vừa nghe tên này, lập tức liền nhớ tới nhiệm vụ của mình, cho nên…… Đây là đối tượng nhiệm vụ của cô?
“À.” Tuy rằng là đối tượng nhiệm vụ, cô vẫn trả lời hắn một cách nhạt nhẽo như vậy.
“Cho nên, cô mơ ước tôi sao?” Angus buông ra một câu kinh người.
Mạc Vân Quả:……
“Anh suy nghĩ nhiều.” Mạc Vân Quả nói, cô cũng không đến mức mơ ước chính đối tượng nhiệm vụ của mình.
Angus nghe thế, trong miệng phát ra một tiếng cười nhạo, thanh âm còn có chút lớn.
“Nếu không mơ ước tôi, làm gì muốn rôi sống lại?” Angus lại tung ra một quả bom lớn, toanh tạc tới mức Mạc Vân Quả có chút mộng bức, đương nhiên, đồng thời mộng bức còn có mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.