Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhìn người đàn ông đã sớm không còn hô hấp, thấp giọng nói một câu: “lần 999.”
“Cái gì lần 999?”
“Nếu ta không đoán sai, phòng này hẳn là hoàn cảnh sinh hoạt của tiểu Quả Quả trước khi có phòng phát sóng trực tiếp đi?”
“Đúng á, ta thiếu chút nữa quên chuyện này!”
“Tiểu Quả Quả, cầu giải thích khóc chít chít!”
Phòng phát sóng trực tiếp một đống kêu gào, đối với căn phòng đột nhiên xuất hiện, còn có câu Mạc Vân Quả lẩm bẩm câu kia, bọn họ tràn ngập tò mò.
“Đây là lần thứ 999.” Mạc Vân Quả vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể người đàn ông, cảm xúc lạnh lẽo kích thích ngón tay, đâm vào trong lòng cô.
“Có ý tứ gì?”
“Hu hu hu…… Không cần nhử quăng ngã! ( khóc chít chít )”
“Đừng nháo, nghe tiểu Quả Quả chậm rãi giải thích!”
“Ngồi chờ…… ( ngoan ngoãn )”
Mạc Vân Quả đem bàn tay thu trở về, ngẩng đầu liếc qua máy tính, phía trên con số không ngừng biến hóa, thế nhưng Mạc Vân Quả chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra con số thực nghiệm phía trên đó có nghĩa là gì.
“Thực nghiệm thất bại.” Mạc Vân Quả nói như vậy, người trong phòng phát sóng trực tiếp không nói gì, bọn họ lẳng lặng chờ đợi cô giải thích.
Nhưng mà Mạc Vân Quả cũng không giải thích, cô cầm lấy dụng cụ bên cạnh, thao tác thuần thục.
“Hả? Tiểu Quả Quả, ngươi đang làm cái gì nha?”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Ta còn tưởng rằng tiểu Quả Quả sẽ giải thích đâu!”
“Phốc, chúng ta đều nhìn lầm tiểu Quả Quả 233333333”
“Tiểu Quả Quả, cầu giải thích hu hu hu……”
Mạc Vân Quả ánh mắt nghiêm túc, vẫn luôn mân mê thi thể người đàn ông, thỉnh thoảng cô lại nhìn sang máy tính, theo động tác của Mạc Vân Quả, tần suất số liệu trên máy tính chạy càng nhanh.
“Đây là vật thí nghiệm cuối cùng trước khi ta có được phòng phát sóng trực tiếp.” Mạc Vân Quả nói như vậy, cô cũng không có ý ngừng động tác lại.
“Ta mất đi một đoạn ký ức, từ khi ta có ký ức tới nay, cuộc sống của ta đểu gắn liền với phòng thí nghiệm.”
“Có một đám người, bọn họ sẽ đúng giờ đưa tới một ít thi thể bởi vì ngoài ý muốn hoặc là ốm đau tử vong cho ta thực nghiệm.”
Giọng nói lạnh lẽo của Mạc Vân Quả vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, giờ khắc này, thời gian đều phảng phất đọng lại.
“Tiểu Quả Quả làm thực nghiệm gì vậy?”
“Đúng vậy, làm thực nghiệm gì mà cần tới thi thể vậy?”
“Tò mò tò mò!”
“Chẳng lẽ là liên hệ giải phẫu?”
Mạc Vân Quả lắc đầu, dừng động tác trong tay.
“Sống lại.” Cô xoa huyệt thái dương của mình, “Ta giống như…… Muốn người nào đó sống lại.”
“???!!!”
“Ta nghe được cái gì?! Sống lại?! ( mặt hoảng sợ )”
“Nắm thảo! Tiểu Quả Quả ý tưởng này của ngươi không tệ á! ( bạch bạch bạch! Kịch liệt vỗ tay! )”
“Lợi hại nha tiểu Quả Quả!”
“Ta nhớ rõ tiểu Quả Quả hình như sống ở vị diện hiện đại? Sao có thể khiến người sống lại được? Ngay cả khi ở thế giới tu chân, lọi chuyện sống lại này cũng là chuyện nghịch thiên! Sẽ thiệt hại đại công đức! Sẽ bị đánh vào mười tám địa ngục!”
“Oa! Rốt cuộc là chuyện như thế nào a?”
“Nơi này giống như có một chuyện xưa rất lớn! ( mắt lấp lánh )”
Mạc Vân Quả cảm thấy đầu rất đau, một ít hình ảnh từ trong đầu hiện lên, nhưng nhân tốc độ quá nhanh còn chưa kịp bắt lấy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mạc Vân Quả nghĩ, vì sao cô lại muốn người nào đó sống lại? Vì sao cô lại không nghĩ ra đó là ai, nhưng lại vẫn cố chấp làm thực nghiệm?