Edit: Linhlady
“Nó chạy.” Ngữ điệu của Angus nghe qua có vẻ không cao hứng cho lắm.
“Ừ, chạy.” Mạc Vân Quả lạnh lẽo đáp lại một câu.
Angus:……
“Đáng tiếc.” Angus vẫn như cũ ngữ điệu không có bất kỳ cảm tình nào, thật đúng là không nghe ra ý đáng tiếc nào.
Mạc Vân Quả đang muốn đi lên phía trước, chỉ thấy Angus đảo một cái bắt được cổ tay của cô.
“Tôi cảm thấy vừa rồi cô nói một câu rất đúng.” Y đột nhiên không thể hiểu buông một câu.
Mạc Vân Quả: À.
“Khống chế nó so với phá hư nó càng quan trọng.”
Angus đột nhiên mở miệng, Mạc Vân Quả chỉ thấy hàm răng trắng đến lóa mắt của y.
“Tôi mới vừa thấy tiểu hồ ly kia.” Y bắt lấy cổ tay Mạc Vân Quả, “Tôi muốn khống chế ảo cảnh.”
Mạc Vân Quả: Gió quá lớn, nghe không thấy.
“À.” Mạc Vân Quả ném tay Angus ra, tiếp tục đi về phía trước.
Angus trong mắt xẹt qua một tia ám quang, lúc này lại nghe thấy Mạc Vân Quả nói: “Lại nói nó đã chạy đi không thấy bóng dáng đâu.”
Khóe miệng Angus giật giật, chạy? Vậy nó cũng phải có cái tốc độ kia mới được!
Angus thuấn di một cái, lập tức đuổi theo hổ lấm tấm đang chạy điên cuồng, à, còn có tiểu hồ ly.
Nhìn thấy Angus xuất hiện ở trước mặt chúng nó, vẻ mặt cả hai con huyễn thú đều mộng bức.
Chúng nó thay đổi phương hướng tiếp tục chạy, nhưng mà Angus lại ngăn đường chúng nó.
Tiểu hồ ly: Đại lão! Xin tha mệnh!
“Tiểu hồ ly, tìm ngươi có việc.” Angus buông hai tay khoanh trước ngực nói.
Thân thể tiểu hồ ly run lên, lão đại tìm mình có việc gì nhỏ? Muốn nướng chính mình? Hu hu hu……
Lấm tấm hổ là bạn chí cốt của tiểu hồ ly, nó đã nhạy bén đã nhận ra tiểu hồ ly đang sợ hãi, nó cọ cọ tiểu hồ ly, muốn an ủi, đồng thời còn hung tợn trừng mắt nhìn Angus một cái.
Nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt của Angus, hổ lấm tấm ngay lập tức túng quẩn.
Hổ lấm tấm: Lão đại! Xin tha mệnh!
Angus một tay nhấc tiểu hồ ly, hổ lấm tấm nơp nớp lo sợ đi theo sau Angus.
Thời điểm Mạc Vân Quả nhìn thấy Angus, bốn chân hổ lấm tấm đều run rẫy, ừm…… Không phải sợ hãi, mà là phản ứng cơ bắp do kịch liệt chạy vội.
Angus lập tức đem tiểu hồ ly ném tới trên mặt đất, dùng mệnh lệnh nói: “Làm ra tiến vào ảo cảnh đi.”
Tiểu hồ ly:? Lão đại ngươi nói gì?!
Hổ lấm tấm ở một bên thở hổn hển, nhưng mệt chết hổ, lão lão thật sự chạy quá nhanh!
“Đừng để ta nói lần thứ hai.” Angus nói xong câu đó sau lập tức ngồi ở trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, hiển nhiên là đang đợi ảo cảnh xuất hiện.
Tiểu hồ ly thật cẩn thận nhìn thoáng qua Angus, sau đó lại đáng thương ba ba liếc mắt nhìn qua chỗ hổ lấm tấm, nhưng hổ lấm tấm đã quỳ rạp trên mặt đất.
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, nhàn nhạt nói: “Làm theo lời anh ta nói đi.”
Tiểu hồ ly vừa thấy có người chống lưng cho nó, lập tức đúng lý hợp tình rất nhiều.
Chế tạo ảo cảnh chính là sở trường của nó! Tuy rằng không biết vì sao lão đại lại muốn tự mình chịu tội như vậy, nhưng đây là mệnh lệnh của lão đại không thể chống lại!
Tiểu hồ ly nghĩ như vậy, đồng thời thi triển kỹ năng ma pháp của mình, đây là kỹ năng thiên phú của nó.
Nhưng mà, một phút đi qua, mười phút đi qua……
Angus mở to mắt, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm.
“Như thế nào còn không bắt đầu?”
“Đại…… Đại lão…… Ta…… Ta…… Ta đã…… Bắt…… Bắt đầu rồi……” Tiểu hồ ly khóc không ra nước mắt, va va đập đập nói một câu như vậy.
Angus:…… Vì sao y lại không cảm nhận được?
Tiểu hồ ly: Ta nhất định thi triển một cái kỹ năng thiên phú giả đi! Khóc chít chít……