Edit: Linhlady
“Nắm thảo nắm thảo! Đầu năm nay, nam còn có thể biến nữ!”
“Ta nhớ rõ Thiết Tư Đặc miêu tả Lị Kéo là một cô gái nhuyễn manh! Mà Angus vừa thấy chính là tổng tiến công!”
“Như vậy vấn đặt ra, Thiết Tư Đạc là công hay thụ?”
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là thụ 23333333”
“Không không không, ta cảm thấy Angus chắc rất để ý Thiết Tư Đặc, hắn có khả năng cam chịu oàm thụ!”
“Ta cược Angus là công!”
“Ta cược Thiết Tư Đặc là công!”
Mạc Vân Quả: Trọng điểm có phải sai rồi không……
Bên kia, Angus cuối cùng cũng có động tác.
Y buông tay, cọ cọ lên quần áo, sau đó lại nâng tay phải của mình lên, nhẹ đẩy cửa ra.
Trong phòng, tất cả đều được sửa soạn ngay ngắn trật tự, nhìn qua có vẻ thường xuyên có người quét dọn.
Angus vừa thấy một màn này, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nước mắt từ gương mặt chảy xuống, xuyên qua mặt nạ, chảy tới cổ y, lại ẩn vào trong quần áo.
Angus bước một bước đầu tiên, một bước này như sở hữu toàn bộ sức lực của y.
“Đột nhiên cảm thấy Angus là bị…… Hiện tại sửa còn kịp hay không?”
“Nghẹn nói chuyện! Thiết Tư Đặc đâu? Ra nói hai câu đi!”
“Đúng vậy! Y có phải Lị Kéo hay không?”
Thiết Tư Đặc không nói gì, trong khoảng khắc hắn nhìn thấy nước mặt của Angus, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm đau xót.
Angus chính là Lị Kéo, hắn biết, hắn còn biết, bất kể y biến thành dáng vẻ gì, hắn đều yêu y như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Hắn biết, thì ra lùa trước khi nhìn thấy Angus cảm giác quen thuộc kia không phải ảo giác, hắn thật sự gặp qua y, hắn cũng vẫn luôn yêu y, từ hiện tại hay đến tương lai, vẫn luôn vẫn luôn.
Thiết Tư Đặc muốn ôm Angus, hung hăng hôn y.
Nhưng mà, ngăn cách bọn họ lad không gian, hắn chỉ có thể như vậy, như vậy nhìn y tưởng gần là xa vời không chạm tới nổi.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Thiết Tư Đặc rơi xuống, hắn không có động tác, ngơ ngác đuổi theo thân ảnh của Angus, giống như nhìn như thế nào cũng không đủ.
Bệ tròn ảo cảnh, Angus một bước lại một bước đi vào phòng, Mạc Vân Quả đi theo phía sau y.
Y đi tới mép giường, trên giường có một cô gái đang nằm, sắc mặt cô ấy tái nhợt, đã không có hô hấp.
Nhưng không biết vì sao, thân thể của cô gái không hề có dấu hiệu hư thối, nếu không phải biết cô ấy đã tử vong, chỉ sợ chỉ cho rằng cô ấy đang ngủ.
Mạc Vân Quả đi đến một bên, lẳng lặng nhìn động tác của Angus.
Angus nửa quỳ xuống dưới, chậm rãi tháo mặt nạ của mình xuống.
Đây là một khuôn mặt cực kỳ yêu dã, nhưng trên mặt nước mắt chưa khô lại biểu hiện nội tâm của chủ nhân nó cũng không hề bình tĩnh như vậy.
Sắc mặt của y có chút tái nhợt, môi nhưng môi lại đỏ thắm, hai màu sắc hợp lại có sự tương phản thật lớn.
“Tôi muốn trở về.” Angus đột nhiên há mồm nói.
Mạc Vân Quả cho rằng y nói chính là trở lại rừng Sương Mù, đứng thẳng thân thể nói: “Đánh vỡ ảo cảnh thì tốt rồi.”
“Không, tôi muốn trở lại thân thể này.”
Angus đột nhiên ngẩng đầu lên thẳng nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả.
Hốc mắt y hồng hồng, trong mắt còn ngấn lệ lập loè.
“Không thể quay về.” Mạc Vân Quả đánh vỡ không cho Angus một chút ảo tưởng gì.
Angus nghe được lời này, toàn bộ thân thể cứng đờ, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, rơi xuống mặt đất.
“Không, tôi phải đi về!” Y thấp giọng rống giận một tiếng, dường như sợ quấy rầy đến cô gái đang “Ngủ”.
Mạc Vân Quả lắc đầu nói: “Không thể quay về.”