*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Linhlady
Phạm Đặc thả con sâu trong tay ra, sau đó tùy ý lau tau lên trên quần mình nố: “Tôi gặp ở trên đường, chắc là người mới bị lưu dày đến đây.”
Nhĩ Tư nghe nói như thế, nhướng mày nói: “Phạm Đặc, anh biết, chúng ta không thu phế vật.”
“Tôi…… Tôi biết, chỉ là……” Phạm Đặc sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hắn có chút vô thố, nhưng vẫn cứ kiên trì đáp lại “Tôi muốn giữ cô ấy lại!”
Một cô gái tóc ngắn ngồi ở đó dường như biết Phạm Đặc nghĩ gì, đành mở lời giảng hòa.
“Phạm Đặc, tôi biết tâm tư của anh, nhưng anh phải biết rằng, hiện tại tình thế càng ngày càng nghiêm túc, chúng ta ngay cả bản thân đều không tự nuôi sống được mình……”
Phạm Đặc mặt càng thêm đỏ, hắn đương nhiên biết, nhưng mà……
Hắn nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, cuối cùng khẽ cắn môi nói: “Tôi…… Tôi nguyện ý đem phần của mình phân cho cô ấy.”
Cô gái tóc ngắn, cũng chính là Dorothy thở dài một hơi, không nói thêm cái gì nữa.
Mạc Vân Quả nhìn tình huống này, đi lên phía trước đi một bước nói: “Tôi tên là Mạc Vân Quả, tôi sẽ tự mình nuôi bản thân.”
Nhĩ Tư đối với lời của Mạc Vân Quả không để bụng, mỗi một người mới khi tới nơi này đều hồn nhiên cho rằng có thể tự nuôi sống mình, nhưng sau đó thì sao? A……
“Nhĩ Tư.” Cô nàng nhàn nhạt nói, không hề quan tâm cô.
Dorothy hướng về phía Mạc Vân Quả gật gật đầu nói: “Tôi tên Dorothy.”
“Mã Mễ.” Một cô gái tóc dài lên tiếng.
“Cách La Phu.” Một người đàn ông khác thoạt nhìn trầm mặc lên tiếng.
Sau khi giới thiệu một vòng, Phạm Đặc mới chưng nhớ ra dường như hắn còn chưa tự
Hắn vội vàng nói: “Phạm Đặc.”
Mạc Vân Quả gật gật đầu nói: “Ừ.”
Phạm Đặc nghe câu trả lời, cười ngốc nghếch.
Đến tận đây, mọi người giới thiệu xong.
Cùng lúc đó, nhiệm vụ của Đoàn Tử cũng thong thả tới muộn.
“Đinh! Nhiệm vụ bản vị diện: Hoàn thành mộng tưởng của năm người mà ký chủ mới kết bạn.”
Mạc Vân Quả:……
“Oa? Đoàn Tử đây là cố ý đúng không? Cố ý đúng không hả?”
“Cái này có được xem như kịch bản không?”
“Là năm người này sao? Hay là còn chưa xác định?”
“Ta cảm thấy là chắc là họ rồi, dù sao ai cũng không biết khi nào tiểu Quả Quả mới có thể gặp được bọn họ!”
“Chậc chậc, ước mơ của năm người, hắc hắc, tiểu Quả Quả, nhanh nhanh hỏi xem, ước mơ của bọn họ là gì?”
“Đúng vậy đúng vậy! Tò mò!”
“Nếu ước mơ của bọn họ là ăn cơm no…… ( mắt lé cười )”
Mạc Vân Quả: Luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Mạc Vân Quả dựa vào trên cửa, nhìn lướt qua vài người đang ngồi, ai cũng mang dáng vẻ tâm sự nặng nề.
“Ước mơ của các người là cái gì?” Nhìn cô giống như vô tình hỏi, giống như chỉ vì muốn giải tỏa bầu không khí nặng nề mà thuận miệng hỏi.
“Ước mơ” cái từ này, ở trên tinh cầu tội ác này có vẻ quá mức trầm trọng, cũng quá mức mờ mịt.
Không có người trả lời vấn đề của cô, không khí trầm mặc tràn ngập trong căn phòng.
Phạm Đặc gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn là người mở đầu: “Ước mơ của tôi là đem nhưng Trùng tộc đáng giận đánh đuổi khỏi Liên Bang!”
Khi nói đến Trùng tộc, trên mặt Phạm Đặc rõ ràng xẹt qua một tia cừu hận, đây là một người cao to có chuyện xưa.
Có lẽ là bị lời của Phạm Đặc cảm nhiễm, Nhĩ Tư nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, trong tay thưởng thức một cái linh kiện cơ giáp nói: “Tôi muốn chế tạo ra một cơ giáp cấp SSS.”
Trước mắt cấp cao nhất của cơ giáp mới chỉ là cấp SS mà thôi……
Edit: Lâu lắm rồi mới quay lại edit, không biết còn ai đọc không ta? Cầu trời lạy phật bọn truyện f' đừng có reup(๑•﹏•)