Edit: Linhlady
Huống hồ hiện giờ lại thêm một người là Mạc Vân Quả, phí tổn thất lập tức tăng nhiều hơn, cho nên rõ ràng bọn họ còn muốn tiếp tục săn giết Trùng tộc.
Phạm Đặc cõng con ngạn trên lưng, mấy người lại tiếp tục đi về phía trước.
Mạc Vân Quả đi đến bên người Mã Mễ, thấp giọng hỏi nói: “Làm sao cô phát hiện được?”
Mái tóc thật dài che khuất một nửa khuôn mặt của Mã Mễ, nhưng Mạc Vân Quả biết, nửa khuôn mặt bị che khuất kia hẳn rất đẹp.
Mã Mễ cũng không trả lời Mạc Vân Quả, tất cả cơ bắp trên người cô nàng đều rơi vào trạng thái căng chặt, hiển nhiên đang trong trạng thái cảnh giác.
Mạc Vân Quả thấy Mã Mễ không trả lời vấn đề của mình, cũng không dây dưa nhiều lắm.
Phạm Đặc ở phía trước nghe được Mạc Vân Quả hỏi, xoay người tùy tiện nói một câu “Mã Mễ rất lợi hại,
Trực giác của cô ấy rất chuẩn!”
Trực giác?
Mạc Vân Quả liếc nhìn qua Mã Mễ, thật sự là trực giác, hay là do năng lực đặc thù nào đó?
Đoàn người lại tiếp tục đi nửa giờ, hoàn cảnh xung quanh càng ngày càng an tĩnh, Mã Mễ nhận thấy tình huống không bình thường, dừng bước chân.
Nhĩ Tư thấy vậy hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có cái gì đó.” Mã Mễ nhéo roi trong tay, gân xanh trên tay cũng vì nắm chặt mà nổi lên.
Mấy người nghe thấy vậy đồng loạt nắm chặt vũ khí trong tay.
Bọn họ chưa bao giờ hoài nghi lời Mã Mễ nói, cũng chính như sự tín nhiệm mà Mã Mễ dành cho bọn họ.
Không khí yên tĩnh chậm rãi lưu động, nơi này giống như nhau cả một tia gió nhẹ cũng không cảm giác được.
Không khí nặng nề quanh quẩn bên người bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy áp lực.
Ở chỗ này nhẹ nhàng nhất không ai ngoài Mạc Vân Quả, cô đã sớm nhận thấy nơi này có điều kì quái, chỉ là không biết vật này thuộc loại trùng tộc gì thôi.
Ở trong mắt Mạc Vân Quả xem ra, tên nhóc kia không chịu được một kích, nhưng thấy dáng vẻ như lâm đại địch của tất cả mọi người vẫn khiến cho cô biết, tên nhóc kia cũng không đơn giản.
Mạc Vân Quả cũng không có tính toán nhắc nhở bọn họ, nếu thật sự muốn thực hiện nguyện vọng, bọn họ sẽ không dừng bước tại đây.
Đồng thời, cũng cần bọn họ cùng cách của riêng mình để vượt qua.
Mạc Vân Quả đứng ở bên kia, mái tóc không bị gió thổi buông xõa.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, không biết qua bao lâu, từ bầu trời truyền đến âm thanh tách tách tinh tế.
Ánh mắt Mã Mễ nhưng lại, roi kia hứng thẳng về phía bầu trời.
Đồng thời, những người khác cũng phối hợp với động tác của Mã Mễ, thay nhau yểm hộ cho cô nàng.
Chiếc roi trên tay Mã Mễ chuẩn xác đáng và trên người Trùng tộc, lúc này, con trùng tộc mới hiện nguyên hình.
“Là trùng phong hỏa!” Nhĩ Tư liếc mắt một cái đã nhận ra con trùng kia.
Trùng phong hỏa, có vỏ ngoài cứng rắn, là vật liệu chủ yếu để chế tại cơ giáp, bản thân sẽ phun lửa, ngọn lửa phun ra có thể đốt cháy vỏ bọc của cơ giáp cấp thấp.
Toàn thân của trùng phong hỏa đều là bảo bối, nhưng loại Trùng tộc này rất khó nhìn thấy, cũng rất khó giết chết.
Hôm nay bọn họ đụng phải, không biết là phúc hay là họa……
Trong lúc Nhĩ Tư nói ra tên của Trùng tộc này, mấy người khác đã phát động công kích vào con trùng phong hỏa.
Trong lúc nhất thời nơi này vang đủ các loại thanh âm đánh nhau, trùng phong hỏa không hổ là trùng phong hỏa, gặp chuyện bị luân phiên công kích, trên người lại không có một chút vết thương.
Ngược lại là đám người Mã Mễ, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chật vật, một cánh tay của Phạm Đặc thậm chí bởi vù bị trùng phong hỏa phản kích mà chảy máu.
Trong không khí tràn ngập nhàn nhạt mùi máu tươi, cái này làm cho trùng phong hỏa càng thêm điên cuồng.
Giữa môi Mã Mễ chảy ra vết máu, cô nàng liếm liếm môi, con ngươi màu xanh lục chớp động khác thường quang mang, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm……