Edit: Linhlady
Đêm đó, khi Phạm Đặc trở về, mọi người ở đây đang làm các việc khác nhau.
Phạm Đặc lấy dịch dinh dưỡng đặt lên trên bàn, gãi gãi đầu nói: “Đây là phần của ba ngày.”
Mã Mễ nhìn thoáng qua, nhàn nhạt gật gật đầu, duỗi tay cầm ba lọ dịch dinh dưỡng.
Mấy người khác mỗi người cũng càm ba lọ, trên bàn còn dư ba lọ.
Phạm Đặc cầm lấy ba lọ, tất cả đều đưa cho Mạc Vân Quả.
“Em gái tiểu Quả, cái này cho cô.” Trên mặt Phạm Đặc mang theo nụ cười ngây ngô, thân hình cao lớn lớn cũng vì nụ cười này mà tăng theo một chút ngu đần.
Mạc Vân Quả:……
“Không cần, tôi có đồ ăn.” Mạc Vân Quả quyết đoán cự tuyệt Phạm Đặc, cô một chút cũng không muốn mến thử vị của loại dịch dinh dưỡng này.
Phạm Đặc cho rằng Mạc Vân Quả đang ngượng ngùng, trên mặt lộ ra một tia nôn nóng nói: “Em gái tiểu Quả, cái này cô cầm đi, anh đói ba ngày cũng không sao.”
Mạc Vân Quả:……
Nhìn vẻ nôn nóng trên mặt Phạm Đặc, Mạc Vân Quả đột nhiên từ động phủ lấy ra một quả táo, đưa cho hắn.
Khi quả táo vừa được lấy ra, ánh mắt những người khác đều đồng loại dừng trên người Mạc Vân Quả.
Đây là…… Trái cây tự nhiên!
Mấy người nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt lộ ra biểu tình như suy tư gì đó, nhưng nhiều hơn là phát ra ánh sáng xanh.
Ngao ngao ~ bọn họ cũng muốn ăn trái cây tự nhiên!
Phạm Đặc bị Mạc Vân Quả lấy ra quả táo làm cả kinh, nhưng hắn căn bản là không biết đây là trái cây tự nhiên, hắn chỉ cho rằng đây là đồ vật bình thường không biết tên.
Tuy rằng mùi rất thơm, nhưng không biết có thể ăn được hay không.
Trên mặt Phạm Đặc lộ ra một tia khó xử, hắn tiếp nhận quả táo, thật cẩn thận cắn một ngụm.
“Ngon…… Ngon…… Ăn thật ngon!” Phạm Đặc đang muốn cắn tiếp một miếng lại đột nhiên dừng lại.
Hắn nhịn đau đem quả táo đưa lại cho Mạc Vân Quả nói: “Em gái tiểu Quả, đồ ăn ngon như vậy tốt nhất cô lại để cho mình ăn đi.”
Mạc Vân Quả nhìn thoáng quả táo bị Phạm Đặc cắn một phần năm, trầm mặc, quả nhiên là một kể ngốc nghếch.
“Tôi còn có rất nhiều, anh ăn đi.” Mạc Vân Quả đem quả táo để lại trong tay Phạm Đặc, sau đó đứng lên đi lại gần bàn, lấy thêm mấy quả đặt lên trên đó.
“Các người cũng nếm thử đi.”
Mạc Vân Quả vừa dứt lời, chỉ thấy vài tua sáng lóe qua, nhìn lại, tốt thôi, quả táo đã không còn……
Bên cạnh đó mấy người Mã Mễ đang chuyên chú ăn táo, dáng vẻ kia, thật giống như đây là đồ ăn ngon nhất trên đời.
Phạm Đặc vừa thấy dáng vẻ ăn của những người khác, có ngốc cũng biết là thứ tốt.
Hắn nhìn Mạc Vân Quả, lại nhìn nhìn quả táo trong ngực, cuối cùng hạ quyết tâm, bắt đầu há mồm ăn.
Dù sao em gái tiểu Quả nói cô ấy còn có rất nhiều, hắn ăn một quả, chắc là không sao đi? Ừm…… Chắc là không sao đâu!
Một quả táo không đến vài phút đã bị đám người tiêu diệt, sau khi ăn xong, bọn họ còn dùng ánh mắt trông mong nhìn Mạc Vân Quả, dáng vẻ kia, giống như con non đang chờ được đút thức ăn vậy.
Mạc Vân Quả giật giật khóe miệng, nói một câu “Nên ngủ” liền đi lên lầu.
Lúc sau mấy người đều biết không có trái cây tự nhiên để ăn, hứng thú rã rời.
Sau một lúc lâu, Mã Mễ cũng đứng lên chuẩn bị đi ngủ, khi đi ngang qua Phạm Đặc, cô nàng còn cố ý dừng lại nói: “Nhặt rất tốt.”
Phạm Đặc:?
Nhĩ Tư cũng đứng lên, vỗ vỗ vai Phạm Đặc nói: “Nhặt tốt!”
Phạm Đặc: Σ(⊙▽⊙ “a
Dorothy cùng Cách La Phu cũng nói với Phạm Đặc một câu “Nhặt tốt”
Phạm Đặc tỏ vẻ: Vẻ mặt mộng bức!