Edit: Linhlady
Vẻ mặt Phạm Đặc mộng bức, hơn nửa ngày mới nói: “Anh…… Anh vẫn luôn ở chỗ này a!”
Mạc Vân Quả:……
“Ý của tôi là, tại sao anh lại đến tinh cầu tội ác?”
Trên mặt Phạm Đặc Phạm lộ ra một tia ửng đỏ, hiển nhiên là ngượng ngùng.
Hắn vò đầu tần suất càng ngày càng tăng, hắn nói: “Anh…… anh vẫn luôn đều ở tội ác tinh cầu mà, anh sinh ra ở nơi này.”
Mạc Vân Quả: Trăm triệu lần không nghĩ tới.
“Năm anh tám tuổi cha mẹ đều qua đời, chỉ để lại anh cùng em gái, nhưng mà hơn một năm trước em gái cũng vì Trùng tộc mà……”
Nói tới đây, trên khuôn mặt khô khan của Phạm Đặc lóe lên một tia thù hận, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều tại những con Trùng tộc đáng chết đó!”
Nói xong câu đó, hắn giống như phát tết cái gì đó, hô hấp dồn dập, sau đó tiếp tục đỏ mặt, gãi đầu.
Mạc Vân Quả:……
“Được rồi, mọi người ăn một chút gì đó rồi đi nghỉ ngơi đi.” Mã Mễ lúc này mở miệng nói.
Lúc Mã Mễ nói ăn một chút gì đó, còn cố ý nhìn về phía Mạc Vân Quả, cặp mắt màu xanh lục đầy khát vọng.
Mạc Vân Quả tự nhiên cũng tiếp thu được ánh mắt của Mã Mễ, cô sửng sốt, sau đó lại tiếp tục tiếp xúc với vài ánh mắt khát vọng của những người khác, cô đường như cũng hiểu ra gì đó.
Cô hơi hơi giật giật khóe miệng, sau đó từ động phủ lấy ra một ít trái cây đặt ở trên bàn.
Mấy người thấy thế, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phân chia trái cây sạch sẽ.
Mạc Vân Quả:……
Sau đó lấy người cầm theo đồ được phân đi lên lầu, chắc hẳn không phải nghỉ ngơi, mà là mân mê từng việc của riêng mình đi.
Mạc Vân Quả cũng không thèm để ý, sau khi cô xác định cửa phòng đã đóng chắc chắn, cũng đi theo lên lầu.
Nhưng cô không có ý đi về phòng của mình, mà đi tới phòng của Nhĩ Tư.
Lúc này Nhĩ Tư đang nhấm nháp quả chuối, y liếm chuối, như đang liếm cái gì trân quý nhất.
Mạc Vân Quả:……
“Phốc, không hiểu sao cảm thấy một màn này có chút hủy tam quan.”
“A a a! Nam thần Nhĩ Tư của ta! Sao ngươi có thể liếm chuối! Chuối là lấy răng tới cắn!”
“Đúng đúng đúng! Sao có thể liếm hả! Nên há mồm to cắn a!”
“Không nỡ nhìn thẳng ( che mặt )”
“Đột nhiên ô ô……”
“Hủy tam quan a hủy tam quan!”
“A a a a! Nam thần Nhĩ Tư! Ngươi liếm thì liếm cho tốt! Ngươi làm gì còn muốn phun ra nuốt vào!”
Mạc Vân Quả:……
“Cắn ăn thì tốt rồi.” Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói.
Nhĩ tư sửng sốt, sau đó một ngụm cắn đứt một mồm to, trên mặt biểu tình thay đổi thất thường.
Mạc Vân Quả đóng cửa cho kỹ nói: “Tôi vừa rồi gõ cửa anh không nghe thấy.”
Nhĩ Tư nhịn đau nhìn thoáng qua chuối, thông minh như y, hiển nhiên là biết Mạc Vân Quả tìm y có việc.
Y đem chuối để sang một bên, sau đó ngồi nghiêm chỉnh hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh có thể nói cho tôi biết anh còn thiếu những linh kiện gì không? Tôi có lẽ có thể nghĩ cách.”
Nhĩ Tư sửng sốt, nhìn về phía Mạc Vân Quả ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
Y không hỏi Mạc Vân Quả có cách nào, chỉ vuốt ve quang não sớm đã hỏng trên cổ tay mình.
Sau đó không biết ấn cái gì, một cái màn hình lớn đã được thả xuống ở không trung.
Cái quang não này y mất rất nhiều điểm tích lũy mới đổi được, tuy rằng không thể lên Tinh Võng, nhưng mà bảo tồn một ít tư liệu vẫn có thể.
Trên màn hình truyền tới một ít hình ảnh linh kiện, cái này không cần phí công nói cũng biết.
Mạc Vân Quả nhìn đống linh kiện, sau đó ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Các ngươi ai có linh kiện này không? Ta có thể dùng đồ vật khác cùng các ngươi đổi.”