Edit: Linhlady
“Oa! Cách La Phu tuyệt đối không bình thường!”
“Hu hu hu, đôi mắt đỏ như máu sợ quá, muốn tiểu Quả Quả hôn hôn mới có thể ổn ~(* ̄3)(ε ̄*)”
“Lầu trên cút xéo! Mơ tưởng chiếm tiện nghi của tiểu Quả Quả nhà ta!”
“Đúng vậy đúng vậy! Đồ hư hỏng!”
“A a a a! Làm sao bây giờ! Nam thần trinh lòng ta muốn thay đổi người rồi! Vì sao ta lại cả thấy Cách La Phu đột nhiên soái như vậy a quăng ngã!”
“Lầu trên, nắm trảo! Ta cũng cảm thấy như vậy!”
“Vậy các ngươi thật rất tuyệt ~”
Phòng phát sóng trực tiếp lại tiếp tục đùa giỡn một trận, nhưng trong khoảng thài gian đó Mạc Vân Quả lại đoán được nguyên nhân Cách La Phu khác thường.
Cô xoay người rời khỏi nơi này, lại bỏ lỡ ánh mắt Cách La Phu nhìn về phía cô.
Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả đem hai mảnh linh kiện đưa cho Nhĩ Tư.
Đối với việc Mạc Vân Quả có thể lấy được linh kiện Nhĩ Tư khá kinh ngạc, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, y cũng không có ý dì hỏi thêm cái gì.
Nhưng mà có được linh kiện này, như vậy phi thuyền có thể hoàn thành, ngày bọn họ rời khỏi tinh cầu tội ác cũng gần hơn.
Thời gian tiếp theo, Nhĩ Tư không cùng bọn họ đi săn thú, mà cả ngày ngâm mình trong phòng, không biết đang làm việc gì.
Còn những người khác, vẫn theo lẽ thường đi săn thú, không nhìn ra được chút khác thừng nào.
Cách La Phu vẫn trước sau như một nặng nề, trước sau như một tham tiền, phàm là vật có giá trị, sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Mạc Vân Quả đi theo bọn họ cùng nhau săn thú, mỗi lần trở về, cô đều có thể cảm giác được vòng bảo hộ càng mỏng hơn một chút.
Một tuần sau, Nhĩ Tư đột nhiên nói với bọn họ, phi thuyền đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể rời đi.
Cuối cùng mấy người thương lượng với nhau, quyết định ba ngày sau sẽ đi.
Trong ba ngày ngày, bọn họ vẫn tiếp tục đi săn trùng, nhìn qua rất bình thường.
Nhưng Mạc Vân Quả rõ ràng cảm giác được, bên ngoài những con Trùng tộc kia đã trở nên cường đại rồi, hơn nữa chủng loại cũng càng ngày càng nhiều, số lượng cũng càng ngày càng nhiều.
Cô nghĩ đến vòng bảo hộ mỏng manh kia, trong lòng có vài phần suy đoán.
Trên tinh cầu tội ác, tất cả đều là phạm nhân, không có quân đội đóng giữ, cho dù tinh cầu này có biến mất, những kẻ thượng vị kia cũng không cảm thấy gì.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, ước gì những người này tử vong.
Còn những người ở trung tâm thành kia, bằng các loại cách thức khác nhau đã sớm rời khỏi đây.
Khi đoàn người Mạc Vân Quả bước lên phi thuyền rời đi, có vài người cũng muốn đi lên, nhưng đều bị Mã Mễ cự tuyệt.
Cô ấy chưa bao giờ là người lương thiện, người ở nơi này cũng không phải dạng người thiện lương gì, thật sự để cho bọn họ đi lên, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Phạm Đặc cũng không khuyên bảo Mã Mễ, hắn từ nhỏ đã bị những người này bắt nạt, nếu không phải hắn có một ít lực lượng, chỉ sợ cũng sống không đến hôm nay.
Lòng đồng tình, ở tinh cầu tội ác này, là đồ vật vô dụng nhất.
Mạc Vân Quả vẫn luôn không nói cái gì, đối với cô mà nói, những người này, chỉ là người xa lạ mà thôi.
Huống hồ, những người đó trong mắt chỉ có tham lam cùng ác độc, cô đều thấy rõ ràng.
Nhĩ Tư chế tạo phu thuyền cực đáng tin, tuy rằng có chút cũ kỹ, nhưng cũng có thể bay được.
Sau khi lên vay ra ngoài vũ trụ, phi thuyền đều tự do trôi dạt, giống như không có mục đích.
Nhưng mà đối với địa điểm sắp tới của bọn họ, trong lòng Mã Mễ đã sớm có đáp án.
Hiện giờ bọn họ không có chứng minh thân phận, căn bản không vào được tinh cầu trung ương, biện pháp duy nhất, đó là thu hoạch chứng minh thân phận.