Edit:Linhlady
Đỗ Khê là một đồng tử luyện đan, hắn canh giữ bên lò luyện đan đã hơn một ngàn năm, thiên hạ sớm đã thương hải tang điền, nhưng hắn chưa bao giờ rời khỏi lò luyện đan của mình.
Bởi vì thiên hạ này không có gì thú vị, đã không thú vị hắn căn bản lười đi xem.
Thẳng đến một ngày, trong đầu hắn có một hệ thống quan khán phát sóng trực tiếp, hắn tò mò, bắt đầu con đường quan khán phát sóng trực tiếp.
Ở một lần ngẫu nhiên, hắn tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả.
Mới đầu khi thấy cô, Đỗ Khê chỉ cảm thấy cô nương trước mắt lạnh như băng, ừ, còn có một chút thông minh.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại thích dáng vẻ lạnh lùng của cô, bởi vì hắn có thể thấy, dưới khuôn mặt lạnh như băng kia, có một trái tim vô cùng nồng nhiệt.
Lần lượt quan khán Mạc Vân Quả phát sóng trực tiếp, hắn dần dần thích chủ kênh này.
Nhìn những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp thân thiết gọi cô là "Tiểu Quả Quả", một khắc kia, trong lòng Đỗ Khê vô danh có một loại trung thành.
Hắn cũng gọi cô là "Tiểu Quả Quả", ừ...... Cách gọi như vậy, thật thân thiết.
Hắn bồi cô, trải qua qua vô số thế giới.
Có thế giới thú nhân nguy hiểm, cũng có thế giới vị giác điên đảo vô cùng vui vẻ, còn có thực vật kì quái cùng thế giới cương thi......
Tất cả nhìn qua thật thú vị, thì ra thiên hạ hắn vốn dĩ xem là không thú vị, lại nhiều niềm vui như vậy.
Đỗ Khê đắm chìm ở trong phòng phát sóng trực tiếp, cũng đắm chìm ở mỗi một lần trung thành gọi "Tiểu Quả Quả".
Lò luyện đan kia dần dần phủ kín tro bụi, chờ chủ nhân tới dọn dẹp nó.
Thẳng đến một ngày, Tiểu Quả Quả đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.
Ở một khắc cuối cùng, Đỗ Khê đem tất cả đan dược đánh thưởng cho Mạc Vân Quả, đó lễ vật cuối cùng hắn cho cô.
Khi trong đầu biến thành giao diện trang chủ, hắn hồi lâu không nhúc nhích, hắn cũng không có hứng thú đi xem các chủ kênh khác.
Đỗ Khê đứng lên, tùy ý để mặt trời cực nóng chiếu lên người mình.
Hắn hơi hơi giương mắt, liếc mắt một cái liền thấy được người trong thiên hạ.
Hắn nghĩ, có lẽ có thể đi xuống nhìn xem, có lẽ thiên hạ này cũng thú vị như vậy.
Hắn xuống núi, lại chỉ có thể nhìn thấy nơi nơi người quần áo rách rưới.
Những người đó trong mắt không có một chút ánh sáng, thật giống như người chết.
Đỗ Khê cau mày, liền nghe thấy được bên cạnh nói chuyện.
"Trời muốn người diệt vong!"
Giọng nói kia thê lương, như mất đi toàn bộ hi vọng.
Đỗ Khê mày nhăn càng sâu, hắn phất tay đang muốn rời đi, rồi lại thấy người vừa nói chuyện kia lấy từ trong quần áo rách rát một cái bánh bao không nhìn thấy màu sắc ban đầu, đưa cho đứa bé đến cẳng chân trước mặt hắn.
Người kia vuốt đầu đứa bé, trên mặt nở một nụ cười, bởi vì quá mức gầy yếu, nụ cười kia có vài phần dữ tợn.
"Phải cố gắng sống sót!"
Hắn ta nói với đứa bé, đôi mắt kia, nặng nề đến đáng sợ.
Đỗ Khê dừng bước chân, nhấp nhấp môi, không nói gì.
Con người đôi khi chính là như vậy, rõ ràng đã tuyệt vọng, ngay sau đó vẫn nói ra lời tràn ngập hy vọng.
Đỗ Khê đột nhiên cười, hắc! Thiên hạ này, cũng rất thú vị ~
《 Lịch sử Đại Vân 》 ghi lại: Vân triều năm mười hai, trời giáng đại hạn, dân chúng lầm than, có một kỳ nhân ngang trời xuất thế, tặng thần đan, cầu thánh vũ, y bạch cốt, bình thiên hạ. Vân triều 20 năm, mưa thuận gió hoà, vạn vật chu trạch, kỳ nhân này dưới ánh mắt mọi người mất tích, lưu lại châm ngôn bát tự: Đồng tâm hiệp lực, thiên hạ thái bình.
Dã sử có vân: Kỳ nhân này, họ Đỗ danh Khê!