Edit:Linhlady
Nhậm Chỉ An một người rất kiêu ngạo, mà cô nàng cũng có tư cách để kiêu ngạo.
Bất kể là dáng người, hay khuôn mặt gửi hoạt, đều giúp cô nàng ở trong mỗi thế giới làm được rất nhiều thứ.
Cô nàng am hiểu sâu sắc lòng người, cũng biết cách để lợi dụng nó.
Khi ý thức được Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả là một đôi, lúc sau, ngoại trừ ban đầu hơi nôn nóng, cô nàng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Muốn làm cho một người đàn ông rời khỏi một người phụ nữ, có rất nhiều phương pháp.
Dụ hoặc, hiểu lầm, đều có thể trở thành lý do rời đi.
Mà cô nàng chỉ cần ở thời điểm thích hợp châm thêm lửa, tình yêu nhìn như kiên cố không phá vỡ nổi kia sẽ xuất hiện khe nứt, sau đó chậm rãi, cái khe càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn......
Nhậm Chỉ An hưởng thụ mỗi một quá trình như vậy, sẽ khiến cô có cảm giác thành tựu mãnh liệt.
Cho nên, khi Mạc Vân Quả tìm tới, cô nàng liền giả dạng thành dáng vẻ bị động.
Đúng vậy, người bị hại...... là cái từ tốt cỡ nào, nó có thể kéo không ít người đứng về phía cô nàng.
Cô nàng chỉ cần giả bộ đáng thương, có thể dùng tâm lý đánh bại Mạc Vân Quả.
Nhậm Chỉ An trong mắt xẹt qua một tia sáng, cô nàng mặc váy ngắn, đôi chân tinh tế trắng nõn khiến không ít nam sinh nhìn đến miệng đắng lưỡi khô.
Không ai có sức chống lại mỹ sắc, cái này với nam sinh mà nói, Nhậm Chỉ An trước mắt quả thật mà nữ thần trong mộng của bọn họ.
Huống hồ, nữ thần lại không phải bình hoa, mà là một nữ thần toàn năng......
Mạc Vân Quả chỉ nhàn nhạt đứng ở nơi đó, cả người nhìn như không thể tiếp cận, cao cao tại thượng.
Cái này khiến mọi người sinh ra một loại ảo giác, bọn họ quá mức thấp kém, thấp kém đến mức không xứng xuất hiện ở trước mặt Mạc Vân Quả.
Loại cảm giác này thật cổ quái, nhưng rồi lại chân thật tồn tại trong lòng bọn họ.
Vốn dĩ loại cảm giác này cũng không có gì, nhưng cố tình ở chỗ, Nhậm Chỉ An cũng ở chỗ này.
Hai người mang ra so sánh, không ít người lại càng thích hơn Nhậm Chỉ An một ít.
Vô nghĩa, ít nhất ở trước mặt Nhậm Chỉ An, bọn họ có thể cảm giác được mình là một người.
Mà ở trước mặt Mạc Vân Quả, bọn họ giống như con kiến thấp kém.
Bọn họ không muốn làm con kiến, cho nên bọn họ không thích Mạc Vân Quả cao cao tại thượng.
Nhậm Chỉ An nhìn quanh bốn phía xem phản ứng của mọi người, môi hơi nhấp.
Thật là thú vị không phải sao? Hình người a......
Khi cô nàng còn chưa bắt đầu, cô nàng đã chú định là người thắng......
Ánh mắt của Nhậm Chỉ An lóe lóe, hơi hơi ngẩng đầu, khóe miệng gợi lên độ cong 45 độ, đôi mắt cô nàng ngập nước, nhưng lại một chút cũng không biểu hiện đáng thương, ngược lại tạo thành một loại ủy khuất bị bức bách mà không thể không cụp mi rũ mắt.
Đám nam sinh đang đúng độ tuổi huyết khí phương cương*, bọn họ vừa thấy Nhậm Chỉ An như vậy, làm vẻ ta đây, nơi nào còn nhịn được, sôi nổi vén tay áo, chuẩn bị làm một trận tiết tấu.*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Mạc Vân Quả chỉ là nhàn nhạt liếc mọi người một cái, một trận lạnh lẽo nổi lên trong lòng mọi người.
Tay áo xoắn lên không biết tự khi nào đã ngoan ngoãn thả xuống.
Nhậm Chỉ An thấy một màn như vậy, ánh mắt lóe lóe, Mạc Vân Quả này, thật ra có vài phần bản lĩnh.
"Nói chuyện?" Mạc Vân Quả mở miệng nói, tuy rằng dò hỏi, nhưng lại mang theo khí thế không được cự tuyệt.
Nhậm Chỉ An lui về phía sau một bước, giống như bị giọng nói này dọa sợ.
Cô nàng nhấp nhấp môi, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
"Có nói cái gì không thể trước mặt mọi người nói?"
Cô nàng hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt quật cường mà kiên định.
Đây Nhậm Chỉ An trong mắt mọi người, nhưng trên thực tế, chỗ sâu trong đôi mắt kia, lại tiềm tàng một mạt châm chọc thật sâu.