Editor: @Lão Bà
Beta: @Aki Re
Cùng tình nhân hoan ái, ở trên đời này đại khái chính là sự việc khiến con người ta hạnh phúc nhất.
Thời điểm Tô Mộc tỉnh lại, nam nhân bên cạnh đã không thấy đâu, mơ hồ từ trên giường ngồi dậy, cô lúc này mới phát hiện, áo trong của mình đã mặc xong rồi, đêm qua sau khi gió êm sóng lặng cô đã thực sự rất mệt, nhắm mắt lại liền ngủ, nghĩ liền biết, quần áo này là ai giúp cô mặc vào.
Tô Mộc ôm chăn, bắt đầu ở trên giường lăn qua lăn lại: "Ta thực là thích nam thần quá đi!"
"Này, ngươi hoa si hắn như vậy còn chưa đủ?" Số miệng lưỡi vô cùng ghét bỏ nói, hắn đã xem nhiều bộ dáng của Tô Mộc ở sau lưng si mê Thẩm Nam Tiên.
Tô Mộc lại ngồi dậy, bĩu môi nói: "Như thế nào? Ngươi ghen ghét a?"
"Ngươi cũng quá coi trọng bản thân rồi." Số lạnh nhạt nói: "Ta sẽ không phải dạng người giống như Thẩm Nam Tiên, mắt bị mù mới coi trọng một cái nữ nhân đến ngực cũng không có mà dùng."
Tô Mộc "ha hả" hai tiếng, liền mặc kệ hắn, coi như là do số độc thân lâu năm, chịu không nổi kích thích thôi.
Chờ rửa mặt chải đầu xong, Tô Mộc vừa mở phòng phát sóng trực tiếp ra đã bị loạt spam bắn đến hoa mắt.
Gió thổi lạnh cái mông: 【 Tiểu Hung Tiểu Hung, tối hôm qua nam thần có phải hay không thực ôn nhu nha!】
Gió thổi lạnh cái trứng: 【 Có phải hay không thực ôn nhu nha!】
Gió thổi lạnh cái JJ:【 Bà xã, ta sẽ càng ôn nhu hơn!】
Gió thổi lạnh cái mông: 【 Lăn!】
Tên sát thủ này không quá ấm: 【 Quầng thâm mắt, trên cổ có lưu lại vết đỏ, tinh thần không đủ, ánh mắt mơ hồ, chân tay vô lực...Giám định hoàn tất, là túng dục quá độ.】
Tiểu khoai tây chạy trốn mau: 【 Nga~】
Ta dạy Mary Sue chơi cung đấu: 【 Nga~】
Dưới chân núi hoa Bách Hợp nở: 【 Nga~】
...
Thân thể Tô Mộc khẽ run lên, âm thầm bái phục sức quan sát của khán giả có kinh nghiệm lão làng này, cô lại đem cổ áo của bản thân kéo lên cao một chút, ngập ngừng nói: "Biểu hiện của ta rõ ràng tới vậy sao?"
Nhị mao: 【 Tiểu Hung không hổ là Tiểu Hung a! Văn có thể moah moah, võ có thể bạch bạch bạch!】
Thái dương Tô Mộc giật một cái, quyết định không nhìn những người ở đây xem náo nhiệt nói chuyện. Đột nhiên nhớ tới hiện tại đã không còn sớm, cô liền vội vã chạy tới phòng bếp.
Thu Nương ở trong phòng bếp rửa chén, nhìn thấy Tô Mộc vội vàng chạy đến liền hỏi: "Tiểu công tử ngươi làm sao lại gấp như vậy?"
"Thu Nương xin lỗi, ta hôm nay dậy muộn, hiện tại liền làm cơm sáng!"
"Không cần, không cần." Thu Nương cười nói: "Thiếu trang chủ sáng sớm có qua đây, nói là thân thể ngươi không thoải mái, cho nên hôm nay cơm sáng là do ta làm. Tuy rằng, không thể làm ra đồ ăn ngon giống như tiểu công tử, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể vừa miệng trang chủ cùng đại tiểu thư."
"Thiếu trang chủ đã tới đây..." Tô Mộc lại nghĩ đến Thẩm Nam Tiên, chỉ sợ hắn đã sớm biết là hôm nay cô nhất định không dậy được sớm, nên mới tới nói riêng một tiếng. Mặc dù Thu Nương đối với chuyện của cô cùng Thẩm Nam Tiên cái gì cũng đều không biết, nhưng cũng khó tránh khỏi làm cô cảm giác có chút ngượng ngùng: "Cái kia... Thu Nương, thật ngại quá, buổi sáng khiến ngươi bận rộn rồi, hiện tại ngươi có chuyện gì cần phải làm, ta hỗ trợ làm cùng ngươi đi."
Thu Nương cũng nhìn ra Tô Mộc đang không được tự nhiên, bất quá cũng nghĩ chỉ vì Tô Mộc cảm thấy có lỗi với mình mà thôi. Vì muốn Tô Mộc an tâm, Thu Nương chỉ vào chậu đồ ăn trên bàn cười nói: "Vậy tiểu công tử giúp ta mang cơm sáng đến cho Đại Hoàng đi."
"Được, để ta mang cơm sáng đến cho nó." Tô Mộc bưng chậu đồ ăn lên, liền chạy ra ngoài.
Đại Hoàng là một con chó to màu vàng canh giữ ở cửa sau, nhiều năm qua đều sống cuộc sống trong nhung lụa, bây giờ đã trở thành con vật béo tròn bất động nằm một chỗ. Bất quá Đại Hoàng không nhận thức được bản thân nó đã trở thành như thế nào, trước sau đều luôn cho rằng chính mình vẫn còn oai phong lẫm lẫm, nhìn ai cũng coi thường.