Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
Tô Mộc không hiểu, rõ ràng phu tử độc miệng này đã cùng Thẩm Lưu Dật ân ân ái ái sớm đã ở bên nhau sao còn cần cô tới tác hợp CP!
Gió thổi lạnh cái mông:【 Không cần Tiểu Hung tới tác hợp CP, chúng ta chỉ là muốn nhìn Tiểu Hung tới nơi này cùng nam thần yêu đương. 】
Tô Mộc ẩn ẩn có một loại cảm giác chính mình bị tính kế.
Đúng vào lúc này, một hắc y nhân bay từ ngoài cửa sổ tiến vào, Tô Mộc không hề bị dọa nhảy cho dựng lên, sau khi thấy người đó cô lại vô cùng ngạc nhiên, "Lỗ Vô Thủ?"
"Hi, đã lâu không gặp!" Lỗ Vô Thủ cười hì hì nói: "Nghe nói ngươi muốn thành thân, cho nên ta tới đây chúc mừng ngươi một chút."
"Đa tạ......"
Ngay sau đó, Lỗ Vô Thủ lại nói một câu nữa: "Ngươi không biết, ta thật ra đã biết ngươi là nữ, Thiết Nữu nhà ta vẫn luôn đối với ngươi nhớ mãi không quên, hiện tại thì tốt rồi, ngươi gả cho Thẩm Nam Tiên, Thiết Nữu nhà ta khẳng định là đấu không lại Thẩm Nam Tiên, nàng rốt cuộc có thể đối với ngươi hết hy vọng!"
"Ừ." Tô Mộc có lệ lên tiếng.
Lỗ Vô Thủ lại đem một chiếc vòng tay thoạt nhìn liền rất tục khí lại thực quý kim phóng tới trong tay Tô Mộc, "Thiết Nữu nàng ấy gần đây nôn nghén rất nghiêm trọng, không thể ra cửa được, đây là ta giúp Thiết Nữu giao cho ngươi nói đây là tặng lễ vật tân hôn, tốt rồi đồ vật đưa đến, ta cũng phải đi rồi, Thẩm phu nhân, có yêu cầu gì về sau lại đến tìm ta a!"
Dứt lời, liền giống như lúc tới, Lỗ Vô Thủ bay như một đám mây bay đi.
Lúc này, ở lối vào phu tử Tử Câm lên tiếng, "Thẩm trang chủ."
Nghe vậy, Tô Mộc nhìn về phía cửa, hóa ra là Thẩm Nam Tiên chiêu đãi khách khứa đã trở lại.
Thẩm Nam Tiên mỉm cười gật đầu với phu tử Tử Câm, Tử Câm liền nắm tay Thẩm Lưu Dật rời đi, Thẩm Nam Tiên vào phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Mặc dù đã cùng Thẩm Nam Tiên làm loại chuyện như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng làm loại chuyện này trong đêm tân hôn, vẫn là làm Tô Mộc có chút khẩn trương. Khi Thẩm Nam Tiên nhìn qua, lúc này cô mới nhớ tới khăn trùm đầu đã bị mình mở ra, hơn nữa cô cũng không nhớ rõ chính mình đem đồ vật ném chỗ nào rồi!
Thẩm Nam Tiên thấy nha đầu này không giống trước kia nhào vào trong lồng ngực của mình, ngược lại cô bắt đầu khẩn trương hề hề hết nhìn sang đông lại nhìn sang tây, hắn thấy cô bận rộn, một chút cũng không quấy rầy cô, chờ đến khi thấy cô ủ rũ, hắn mới bước tới và ôm lấy cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ta bị mất khăn trùm đầu......" Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ủy khuất liếm môi.
Thẩm Nam Tiên mỉm cười, "Không sao, không thấy thì không thấy."
"Không thể nói như vậy!" Tô Mộc nói: "Khăn trùm đầu không phải hẳn là chàng tới mở ra sao?"
"Ta mở cái khác...... Cũng giống nhau." Hắn vòng một tay qua eo cô đem cô gắt gao dán vào chính mình, một cái tay khác đã quen cửa quen nẻo chui vào trong quần áo cô.
Tô Mộc rất nhanh hô hấp liền trở nên dồn dập, trong thời gian này, hắn đã biết rõ những điểm mẫn cảm nhất trên người cô, làm lý trí của cô tạm thời dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn của hắn, thở phì phò hỏi: "Ca ca ta, hắn đâu rồi?"
"Ta đem hắn ném vào phòng chứa củi."
Cô vốn tưởng rằng chính mình sẽ nghe được hắn phái người tới chăm sóc thật tốt cho công tử Tô gia, kết quả không nghĩ tới hắn nói một cách hợp tình hợp lí lại câu đem người ném vào phòng chứa củi, Tô Mộc bị hắn ôm lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, cô bắt lấy tay hắn, " Ca ta tính tình rất xấu......"
"Yên tâm." Thẩm Nam Tiên khẽ hôn môi cô, cười nói: "Hắn ta say rồi, trước khi hắn tỉnh rượu, lại kêu người đem hắn ném vào phòng cho khách thì tốt rồi."
Tô Mộc duỗi tay ôm lấy hắn, "Chàng như vậy là đang chán ghét ca ta sao?"
"Ai kêu hắn nói ta là lão nam nhân?" Thẩm Nam Tiên mỉm cười hỏi: "Mộc Mộc, ta già sao?"
"Không già!"
Hắn lại hôn vào xương quai xanh của cô, lại một đường xuống phía dưới: "Đó là điều đương nhiên, nếu ta già rồi...... Mộc Mộc về sau không được hạnh phúc làm sao bây giờ đây?"
Trái tim Tô Mộc đập thình thịch nhảy loạn xạ lên, nam thần có thể đừng nghiêm trang lái xe như vậy không!?
Không đúng, bọn họ hiện tại đã ở trên đường cao tốc!
Khi hắn ngậm lấy một đóa phù du, Tô Mộc khó cắn môi nhẫn nhịn.
"Mộc Mộc......" Hắn than nhẹ, "Quần áo nữ tử so với nam trang, lúc thay ra tốn quá nhiều thời gian và công sức."
"Điều đó, vậy chàng cũng không thể bắt ta về sau đều mặc nam trang đi?"
Hắn tiếc hận thở dài một tiếng, "Tất nhiên là không thể, Mộc Mộc, ta sẽ mua cho nàng thật nhiều y phục mới."
"Roẹt" một tiếng, trên người cô quần áo đã bị người xé nát.
Này thật đúng là...... Phù hợp với tác phong của hắn.
Đêm nay, vẫn còn dài.
Hoàn TG