Phó Kỳ Đường thế nào cũng không nghĩ tới, chuyến đi dạo mà Cung Tử Quận nói chỉ đơn thuần là ngắm nhìn toàn bộ căn hộ.
Cuối hành lang lầu hai, Phó Kỳ Đường mở cửa sổ, gió đêm thổi từ bầu trời xa xa mang theo ngọn lửa yếu ớt, dư ảnh của pháo hoa lóe lên ở phía xa, trong nháy mắt liền biến mất.
"Đúng rồi, xế chiều hôm nay tra được vụ án mất tích kia, có khả năng là Chu Dung Xương giết Hứa Mai, sau đó cải trang thành cô ta rồi mang tiền bỏ trốn?" Phó Kỳ Đường hỏi, "Nếu như vậy thì quỷ có thể là Hứa Mai."
Cung Tử Quận lắc đầu, "Chu Dung Xương cao m, Hứa Mai cao m, cải trang như thế nào?"
Buổi chiều lúc Phó Kỳ Đường điều tra tư liệu, không thấy hai người có sự chênh lệch quá lớn về thể chất nên mới hoài nghi vụ "tráo đổi thân phận", nghe Cung Tử Quận nói thế thì vừa bừng tỉnh vừa ngạc nhiên.
"Tôi chắc chắn trên tin tức không đề cập đến tới các đặc điểm ngoại hình của hai người họ, làm sao anh biết?"
Cung Tử Quận không đáp, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
Phó Kỳ Đường phản ứng lại: "Là hỏi thăm người bán máy ảnh nhiệt độ?"
"Ừm."
Phó Kỳ Đường không thể không tán thưởng một lần nữa vì sự tỉ mỉ của anh và khả năng dự đoán của mình, vỗ tay khen ngợi, "Lợi hại."
Sau khi hai người đi lên tầng ba, đi qua hành lang và ban công ngoài trời, Phó Kỳ Đường đang định hỏi có phải Cung Tử Quận đang tìm cái gì không thì nghe Cung Tử Quận nói: "Chúng ta lại đi xem mấy căn phòng ở tầng hai đi?"
Trong giọng nói lại lộ ra sự phấn khích.
Phó Kỳ Đường: "..."
Cậu quay người, bất đắc dĩ hỏi: "Anh là fan thật đấy à?"
Cung Tử Quận không biết vì sao, nghe xong liền có hơi run run, "Sao lại nói thế?"
"Tôi đang nghĩ không biết mình có mập không, nhưng anh không tiện nói thẳng, nên dùng cách này đốc thúc tôi vận động giảm béo." Phó Kỳ Đường buông tay, vẻ mặt vô tội.
Cung Tử Quận nở nụ cười, khóe môi cong thành một đường vòng cung nhỏ, ánh mắt dưới ánh đèn đặc biệt chân thành.
"Thật là một sự hiểu lầm lớn.
Tôi là fan hâm mộ, chỉ cần cậu còn sống là được, cho dù là ở nơi nào đó tôi không nhìn thấy thì tôi cũng rất vui vẻ."
Phó Kỳ Đường sửng sốt một chút, sau đó cười lắc đầu, "Hiện tại tôi có một chút tin tưởng anh là fan của tôi rồi đấy, cách nói chuyện y chang."
Cung Tử Quận cũng nhìn cậu, "Đã biết vậy thì sau này phải tin tưởng tôi hơn đấy, tôi sẽ không lừa cậu...!Tiểu Đường ca."
Phó Kỳ Đường: "..."
Bây giờ cậu chắc chắn % Cung Tử Quận là fan hâm mộ của mình.
Dù sao trừ fan ra, dường như không có ai khác gọi cậu như vậy, thậm chí người đại diện Lưu Hiển cũng chỉ gọi cậu là "Kỳ Đường" mà thôi.
Phó Kỳ Đường ho nhẹ một tiếng, khi xoay người ở góc cầu thang giả vờ lơ đãng chạm vào lỗ tai nóng rực của mình.
Cảm thấy gọi như vậy...!Có hơi thân mật.
[: Tiểu Đường ca...]
[: Tiểu Đường ca...]
[: A a a a a trên lầu được rồi! Đừng nhắc lại nữa tui sắp phát điên rồi!! Đây thật sự là Sói Điên sao, tui không tin!!! ]
[: Chằng phải Sói Điên đã sớm nói nếu mình theo đuổi thần tượng thì là chó sao, cho nên một khi anh ta tiếp nhận thiết lập này...]
[: Không dĩa huông gì hớt! Cút cút cút! Toi tuyệt đối sẽ khum chấp nhận!]
[: Đùi Tiểu Đường đã ra thị trường nha, mua theo là lời.]
[: Mị muốn hết ^-^]
Tầng hai tổng cộng có bốn phòng ngủ, vừa lên tầng phòng đầu tiên bên tay phải là phòng số , phòng sâu nhất là phòng số , đối diện là phòng số và số .
Cung Tử Quận ngoảnh mặt làm ngơ với đạn mạc đang gào khóc thảm thiết, bình tĩnh đi vào phòng số .
Đây là một phòng ngủ vô cùng giản dị, phòng tắm nằm bên trái cửa ra vào, giường để dựa vào tường, đầu giường có một giá treo quần áo đơn giản, bên kia là ghế sô pha và một bàn tròn nhỏ bằng gỗ.
"Cách bố trí các phòng ở đây tương tự như ở khách sạn bên cạnh, phòng cũng vậy." Phó Kỳ Đường sau khi đánh giá một phen rồi nói, cậu đã ở phòng một đêm,rất có quyền lên tiếng, "Nhưng có gì đó không đúng...!Tôi lại không biết không đúng chổ nào."
"Trực giác của cậu?" Cung Tử Quận hỏi.
Phó Kỳ Đường gật đầu, có chút ngượng ngùng: "Nghe có vẻ không đáng tin lắm?"
"Không đâu, đó là chuyện tốt.
Cậu tới đây cảm nhận một chút." Anh nói, trực tiếp đi vào phòng số ở đối diện, "Thế nào?"
Phó Kỳ Đường đi tới cảm nhận một chút, sau đó ăn ngay nói thật, "Không có cảm giác gì."
Phòng số cách vách cũng như vậy.
Nhưng vừa bước vào phòng số , Phó Kỳ Đường bị choáng.
"Cảm nhận được?" Cung Tử Quận hỏi.
"Có vẻ hơi chật." Phó Kỳ Đường chần chờ nói.
Cậu thấy trong phòng này có nhiều đồ đạc hơn, một cái tủ quần áo đôi để sát tường, chiếm không ít diện tích.
Phó Kỳ Đường dứt khoát nhắm mắt lại, ở trong đầu loại bỏ tất cả đồ đạc trong phòng, giọng nói càng khẳng định hơn, "Phòng này nhỏ hơn, phòng lớn bằng phòng này, đều có cảm giác khá là chật chội."
Cậu nói xong đi đi lại lại trong phòng rồi gật đầu: "Không sai, tôi chắc chắn."
Cung Tử Quận lật hai cái gối trên giường, một lớp bụi dày rơi trên cái áo gối thêu hình uyên ương.
Anh áp tai vào tường, đưa tay ra gõ.
Phó Kỳ Đường cũng áp tai lại nghe, chớp mắt nói: "Là thật."
Sau đó trên đầu liền bị gõ nhẹ một cái, Cung Tử Quận cười thu tay về, "Ừ, cái này cũng vậy."
"..."
Bốn phòng ở tầng hai đều xem xong, Phó Kỳ Đường mới biết phòng số nhỏ hơn ba phòng kia một chút, nhưng Cung Tử Quận lại là dáng vẻ tính sẵn trong lòng.
"Lại lên sân thượng xem một chút." Cung Tử Quận nói, "Tôi cần kiểm tra một thứ."
"Đã đến giai đoạn này rồi sao?" Phó Kỳ Đường nhỏ giọng thì thầm, nhận thức sâu sắc về khoảng cách giữa ma mới và đại lão.
"Giai đoạn gì, chúng ta cùng đi lên sân thượng?"
"...! Ý tôi là xác nhận, có vẻ anh đã nắm chắc suy đoán rồi." Phó Kỳ Đường vẻ mặt bất đắc dĩ, "Hơn nữa đừng nói cợt nhã nữa được không, anh rõ là yêu thích cuộc sống này, nhưng biểu hiện như cái u ác tính ấy."
Cung Tử Quận suy nghĩ một chút, vậy mà thừa nhận, nhìn cậu đầy ẩn ý, "Cũng không phải là không thể."
"Tư tưởng này của anh thật sự rất nguy hiểm đấy, tôi khuyên anh..."
Lời còn chưa dứt, Phó Kỳ Đường đột nhiên cảm giác cổ họng mình bị siết chặt, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên vươn ra trong khoảng không, chặt chẽ siết lấy cổ cậu, dùng lực cực lớn kéo cậu về phía trước.
Không khí nhanh chóng trôi đi, cả khuôn mặt bị nghẹt thở đỏ bừng, Phó Kỳ Đường liều mạng quơ quào tứ chi, hai chân đạp trên mặt đất mượn lực chống lại sức mạnh thần bí kia, nhưng đều vô ích.
"Tiểu Đường ca!"
Cậu nghe Cung Tử Quận hét lên.
Một giây tiếp theo, lồng ngực của Phó Kỳ Đường run lên, phảng phất như bị cái gì đó va phải, ngay sau đó là một tiếng răng rắc nhỏ, cỗ sức mạnh vừa xuất hiện kia đột nhiên biến mất, xa xa mơ hồ có một tiếng hét thảm thiết, nhưng Phó Kỳ Đường không nghe rõ.
Trước khi ngã xuống cậu được Cung Tử Quận đi tới từ phía sau tiếp được, sau đó ho dữ dội.
"...!Chuyện gì đã xảy ra?"
Sau một lúc, Phó Kỳ Đường khàn giọng hỏi.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ ngắn ngủi ba giây đồng hồ, cậu còn chưa kịp phản ứng.
Vừa nãy là quỷ sao?
Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Nhiếp Tiêu Lam một mình ở tầng một, cô ấy sẽ không gặp chuyện gì đi?
Trong lúc nhất thời các loại suy nghĩ tràn vào đầu, Phó Kỳ Đường chỉ cảm thấy cổ họng của mình càng thêm đau.
Cung Tử Quận gần như ôm cậu, giúp cậu vỗ lưng thuận khí, sắc mặt cũng rất khó coi, "Gương vỡ."
Phó Kỳ Đường sửng sờ một lúc, từ túi áo trong ngực lấy ra vài mảnh vỡ, đó là chiếc gương trang điểm hình tròn mà Cung Tử Quận đã đưa cho cậu vào buổi trưa ngày hôm qua.
Cậu còn nhớ lúc đó cậu hỏi đây là cái gì, Cung Tử Quận không trả lời trực tiếp, mà chỉ là bâng quơ nói sợ cậu mơ mơ hồ hồ làm thế thân cho người khác.
"Đây là..."
"Có người dùng cậu chặn quỷ, nhưng bị gương chặn lại," Cung Tử Quận rất tức giận, nhìn thấy mặt mũi vặn vẹo tái nhợt của Trương Nguyên Tích lóe lên trong những mảnh vỡ: "Trương Nguyên Tích, tốt nhất hắn tự cầu khẩn cho mình chết trong tay quỷ đi."
Có lẽ là vì ngay từ đầu chiếc gương trang điểm tròn nhỏ đã chống lại hầu hết các đòn tấn công, ngoại trừ những vệt đỏ sẫm dần xuất hiện trên cổ và những vết trầy xước nhẹ ở tay chân, Phó Kỳ Đường không bị thương nặng.
Trở lại tầng một, Nhiếp Tiêu Lam đang ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như thể giây sau cái bóng sẽ nhảy lên giết người.
"Đã trở lại, có phát hiện gì — cổ anh bị sao vậy?!" Nhiếp Tiêu Lam kinh ngạc.
Phó Kỳ Đường há miệng, phát hiện cổ họng khô rát đau dữ dội, nên không tiếng động mà nở nụ cười, biểu thị mình không có gì đáng ngại.
Cung Tử Quận tìm thấy một hộp thuốc trong tủ ở phòng khách, vỗ nhẹ vào chổ trống bên cạnh mình ra hiệu cho Phó Kỳ Đường ngồi xuống.
"Quỷ đột nhiên xuất hiện, bị nó kéo đi." Cung Tử Quận ngữ khí cứng ngắt, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ, dùng tăm bông chấm thuốc mỡ bôi lên người Phó Kỳ Đường.
Dù sao trong phó bản gặp quỷ cũng là chuyện bình thường, Nhiếp Tiêu Lam chỉ kinh ngạc một chút, sau đó bình tĩnh lại nói, "Không có chuyện gì là tốt rồi."
"Đúng rồi, ngày đầu tiên, ai kiểm tra phòng số ở tầng hai?" Cung Tử Quận hỏi.
"Tạ Nhất Minh và Trương Nguyên Tích, bọn họ phụ trách tầng hai, tôi, Quý Đào và Viên Phi phụ trách tầng ba." Nhiếp Tiêu Lam suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Hôm trước, bà chủ nói có một căn phòng trên tầng hai vẫn luôn khóa lại.
Có phải phòng này không?"
"Đúng rồi.
Nên sau đó Tạ Nhất Minh đá tung cửa ra rồi mới đi vào kiểm tra." Nhiếp Tiêu Lam nói, lúc đó cô đang định gọi người đến kiểm tra kho chứa đồ, lúc đi ngang qua tầng hai thì nhìn thấy, "Có chuyện gì hả?"
"Phòng đó không giống với những phòng khác, chăn ga gối đệm cũng không thống nhất.
Gối vỏ kiều mạch và áo gối thêu, hẳn là là đồ dùng cá nhân."
Giọng của Cung Tử Quận rất nhẹ, hơi thở anh thở ra cũng không nóng, nhẹ nhàng thổi qua sau tai Phó Kỳ Đường.
Phó Kỳ Đường hơi ngứa, mới vừa nhúc nhích muốn tránh đi, liền bị Cung Tử Quận đè vai lại và nhận được một cái nhìn trách móc.
"Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."
Phó Kỳ Đường: "..."
Nhiếp Tiêu Lam lựa chọn giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục hỏi, "Đồ cá nhân? Tức là phòng đó không phải là phòng dành cho khách, nên mới luôn khóa lại?"
Cung Tử Quận gật đầu.
"Nhưng điều này thì nói lên cái gì?"
"Nói rõ là có người sống trong căn hộ này một thời gian dài và phòng số là phòng ngủ của họ." Phó Kỳ Đường chớp mắt, "Còn về phần đó là ai thì tôi đoán là hai xác khô trong bức ảnh.".