Phật Tội

chương 22: bôi vật như quang mân

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con quái thú trong lòng nuốt viên thuốc rồi dần thiếp đi. Lớp lông lá xấu xí trên người nàng dần trút xuống, nanh vuốt nhọn sắc cũng từ từ rút lại. Thứ Thẩm Chiên Đàn ép nàng nuốt là một viên thuốc do xương người luyện thành, lại dùng mấy loại pháp khí luyện chế sơ sài để hấp thụ được quỷ khí, quả nhiên Lục Cô Quang nuốt vào liền có chuyển biến tốt, không còn biến hoá theo hướng trở thành loài thú dại hoang dã.

Chỉ không biết nàng rốt cuộc phải nuốt bao nhiêu mới có thể lấy lại hình người? Thẩm Chiên Đàn đưa ra bàn tay phải, lòng bàn tay y trắng trẻo hồng hào, mảnh dẻ xinh đẹp, y nhìn lòng bàn tay mình một hồi, rồi mỉm cười.

Ngoài hang, có tiếng bước chân, có người lại gần.

Thẩm Chiên Đàn đặt Lục Cô Quang xuống, ngước đầu lên, người đứng ngoài cửa hang vận áo tím đeo bội kiếm, tóc tai tuy hơi rối, nhưng không che dấu được tư thái thần tiên, chính là Đan Hà.

Biến động mãnh liệt vừa rồi bên ngoài hang, chính là do pháp lực của Đan Hà và pháp trận của Thẩm Chiên Đàn đụng độ với hoả long, chỉ đáng tiếc dù chặn được hướng đi của hoả long, nhưng không thể lay động căn bản.

Thẩm Chiên Đàn cũng như Lục Cô Quang, từ con rồng lửa đó, y cảm nhận được quỷ khí của Nhậm Hoài Tô.

Kẻ hoành đao vạn cổ, cuồng ngạo cô độc, phong hoa tuyệt đại ấy, sao lại bị quỷ khí thôn tính, biến thành giống này? Lục Cô Quang đoán được năm ấy y bị kim long thôn tính, nhưng kim long sau khi thôn tính quỷ môn lại bị linh thức của Nhậm Hoài Tô khống chế, hoá thành hình người, trở lại nhân gian. Thẩm Chiên Đàn vượt xa hơn Lục Cô Quang một bước, y cảm nhận được, kim long sở dĩ bị yêu hoá đến mức này, không phải do tâm trí Nhậm Hoài Tô không kiên định, không thể tiếp tục khống chế kim long, mà là do Nhậm Hoài Tô tự trục xuất, tự phong bế linh thức.

Không biết vì sao, Nhậm Hoài Tô phong bế linh thức bản thân, con rồng thôn tính quá liều quỷ khí tà linh đã không thể khống chế quỷ khí dày đặc trong thân thể, hoá thành vực.

Hiện tại con vực đã mấy ý thức này đang bị thiêu đốt, luyện thành ly hoả vực long, biện pháp duy nhất có thể ngăn cản nó huỷ diệt vạn vật chính là đánh thức linh thức của Nhậm Hoài Tô.

Nhưng ngọn lửa của con vực long này không gì địch nổi, phải làm thế nào mới có thể lại gần? Phải làm cách nào để thăm dò xem linh thức Nhậm Hoài Tô liệu có còn bên trong cơ thể hoả long, và vì sao y lại phải tự phong bế linh thức?

Một con hoả long chỉ là một cái xác khô rỗng tuếch, không ý thức, không tình cảm, phải trao đổi như thế nào?

Đan Hà không được như Thẩm Chiên Đàn và Lục Cô quang, chỉ căn cứ vào quỷ khí để nhận ra bên trong hoả long hoà lẫn thứu gì, nhưng vừa rồi khi y ra tay ngăn trở đường đi con rồng, Thẩm Chiên Đàn xuất thủ tương trợ, nên khi trận chiến vừa ngớt, y liền đuổi theo.

Trông thấy người trong hang là Thẩm Chiên Đàn, Đan Hà thoáng sững sờ, rồi lập tức bình thản như không, gật đầu với y.

Thẩm Chiên Đàn quét cái nhìn từ đầu tới chân Đan Hà mấy lượt,”Y đâu?”

Đan Hà biết y đang hỏi về ai, mi mắt thoáng khéo rồi mở choàng,”Đã qua trăm năm, đương nhiên đã vào ngõ luân hồi.”

Khoé môi Thẩm Chiên Đàn nhích lên rất khẽ, nụ cười dịu dàng, nhưng chẳng mấy ý cười,”Y không muốn tu tiên cùng ngươi?”

Đan Hà không đáp.

Nụ cười trên môi Thẩm Chiên Đàn thêm tươi rói,”Cho nên ngươi cứ thế trơ mắt nhìn y già nua rồi chết đi, nhìn y vào ngõ luân hồi?”

Đan Hà vẫn im lặng.

Thẩm Chiên Đàn nói,”Y hẳn từng chờ đợi ngươi…”

Đan Hà cau mày, giọng nhẹ tênh hờ hững,”Chờ ta cái gì?”

Thẩm Chiên Đàn khẽ khàng,”Đợi ngươi nói một câu, mong y ở lại. Một nhân vật như y, há lại chẳng tìm ra cách trường sinh? Há chẳng thể sống qua trăm tuổi? Đáng tiếc, ắt ngươi chưa từng nói.”

Đôi mắt Đan Hà bùng lên cái nhìn ác liệt, như một vệt sáng lạnh lẽo vụt loé trong một sát na, rồi lập tức tắt lịm, chìm vào hờ hững,”Sinh tử hữu mệnh, thiên lý tuần hoàn.”

“Nếu nguoi thực lòng muốn thuận theo thiên lý tuần hoàn, hà tất phải tu tiên? Hà tất phải thăm dò thiên đạo suy đoán thiên cơ? Bấm đốt ngón tay tính toán, lẽ nào không phải để đón lợi né hại, xoay chuyển càn khôn?” Thẩm Chiên Đàn móc từ tay áo ra một vật, thảy về phía Đan Hà,”Đừng nói ngươi chưa từng hối hận qua, trả lại cho ngươi!”

Đan Hà đón lấy, vật Thẩm Chiên Đàn thảy qua chính là chuỗi pha lê xâu tua kiếm nọ, y đem nó nhét vào ngực áo, thần sắc chẳng mấy đổi thay. Thẩm Chiên Đàn xưa nay không thích người khác được yên ổn, nhắc đến Cơ Nhị là chủ tâm thăm dò, muốn Đan Hà buồn bã, lại thấy y bình chân như vại, âm thầm nổi trận lôi đình, lấy làm bất bình thay cho Cơ Nhị… Cơ Nhị phong lưu biết mấy, cả đời đối tốt được với mấy người, kết quả hai kẻ y kết giao cùng đều là phường lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa, thật uổng cho muôn vàn phong lưu kia.

Tâm tư biến hoá khôn lường, nhưng trên mặt y vẫn vẹn nguyên nụ cười tươi rói,”Ta vẫn nhớ chuyện kiếp trước, ngươi lại chẳng ngạc nhiên?”

“Kẻ nhớ được chuyện kiếp trước đâu chỉ mình ngươi, ta cần gì phải ngạc nhiên?”Đan Hà đáp đều đều,”Thẩm Chiên Đàn, ngươi từng đấu với rồng, đối với con hoả long này, liệu có kiến nghị gì hay không?”

“Có.”Thẩm Chiên Đàn đáp.

“Rồng có vảy ngược, hoả long cũng vậy.”Thẩm Chiên Đàn nói tiếp,”Dùng vật chí hàn bắn vào vảy ngược, có thể ngăn chặn nó trong chốc lát.”

“Ngăn trở chốc lát, có tác dụng gì?”

“Chốc lát thôi là đủ,”Thẩm Chiên Đàn trầm tĩnh đáp.

Ánh mắt bình thản của Đan Hà lướt qua mặt y, trở tay tuốt kiếm, lưỡi kiếm sáng người như nước, một luồng sáng chảy xuống từ mũi kiếm,”Kiếm Thanh Lăng lưỡi kiếm chí hàn, do băng mạch âm sơn chế thành.”Thẩm Chiên Đàn hiểu ra, y chọn thanh kiếm này để chống lại hoả long.

“Sắc trời đã tối, ly hoả sắp tắt, vào sáng sớm ngày mai, khi hoả long xuất hiện trở lại, vảy ngược cho ngươi, thân rồng về ta.”Thẩm Chiên Đàn nói,”Ta đảm bảo… ly hoả, ngày mai sẽ tắt!”

Mắt Đan Hà sáng lấp lánh nhìn y, chừng như có ý thăm dò.

Thẩm Chiên Đàn ngắm ngía Thanh Lăng kiếm, nhả từng chữ một,”Trên đời kẻ có thể phục long không chỉ có Nhậm Hoài Tô!”

Đáy mắt Đan Hà thoáng chao động, y hơi khom người hành lễ, coi như đáp ứng, rồi thư thái bỏ đi.

Thẩm Chiên Đàn cúi xuống, Lục Cô Quang vẫn đang ngủ say, vẻ ngoài xấu xí thậm chí khiến Đan Hà cũng không nhận ra nàng. Y lấy ra một chuôi dao từ trong tay áo, ngước nhìn lò thuốc sâu trong hang động, đưa lên tay trái, ngón út trong năm ngón tay dài mảnh dẻ như ngọc chuốt ấy lại khuyết mất một đốt. Thẩm Chiên Đàn mặt không biểu cảm, màu đỏ thắm nổi bật trên làn da trắng muốt, đẹp đẽ và đáng sợ đến thê lương. Y lặng lẽ chế biến dược hoàn.

Một hồi lâu sau, lò thuốc bốc lên luồng khói đen, gió tà ngưng tụ, bóng quỷ điệp trùng, quỷ khí và hơi tanh dày đặc chậm rãi ngấm vào viên thuốc nọ. Thẩm Chiên Đàn bế Lục Cô Quang đang ngủ say dậy, cho nàng nuốt thêm một viên, cời đống lửa ở cửa hang cháy vượng thêm, rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Y không ngủ, mà xé vạt áo buộc lại vết thương trên bàn tay trái.

Chờ đến khi trời sáng, y lấy ra từ đống lửa một khúc củi một nửa đã thành than, từ tốn vẽ bàn cờ trên nền đất, thất thần hồi lâu, mời vẽ bừa mấy quân cờ vào bàn cờ.

Ngoài cửa hang tối đen như mực, y ngồi xếp bằng bên đống lửa, thong thả vẽ quân cờ, có những hình ảnh mê ảo biến hình mơ hồ dần hiện diện dần trong đầu.

Rất lâu, rất lâu trước đó… Núi thẳm rừng sâu hệt như cảnh tượng lúc này ngoài cửa hang, khói dày đặc lan trong những tán cây rậm rịt, chướng khí la đà, binh tướng len lỏi vào cánh rừng như những con kiến nhỏ, nhưng rừng rậm như một con thú khổng lồ, có bao nhiên binh tướng xâm nhập đi chăng nữa, rồi cũng hoá vô hình…

Y mơ hồ nhớ mình rất bồn chồn, sát khí đằng đằng, thế nhưng cành nhánh cây rừng bênh dày như mắc cửi, xung quanh tối tăm u ám, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ngay vào lúc sát khí ngùn ngụt nhất, đứng trên cao ngó về phương xa, y trông thấy sâu trong cánh rừng có một người con gái đang hái thuốc.

Đó là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹo, da trắng như tuyết, nàng ở cách đó rất xa, vắt vẻo trên một gốc cổ thụ, ngoại tốc sinh sống chốn rừng sâu, ăn vận rất ít, trên phần đùi trắng nõn treo lủng lẳng một phiến đá màu trắng ngà. Y mừng phát điên, đó là miếng ngà voi, là dấu hiện của bộ tộc mạnh nhất trong Miêu Cương Ngũ Phồn, làm bằng ngà voi, thiếu nữ này thân phận cao quý, không phải người thường.

Y nhắm thẳng mục tiêu, nữ tử nọ hái thuốc ở nơi có địa thế hiểm trở, khó lòng xâm nhập, không thể đem quân vào bắt sống, y cởi áo giáp, tự mình tiến tới.

Thiếu nữ nọ không hề phát hiện, khi đã lại gần, y thoáng do dự, tháo bỏ tấm mạng che mặt màu đen.

Vừa lúc ấy thiếu nữ ngoảnh đầu nhìn lại, thấy y xuất hiện giữa rừng, bèn nở nụ cười tươi như hoa thắm, bước về phía y.

Sau đó họ ở lại ba ngày trong sơn cốc, môi kề má ấp, thủ thỉ ôn tồn. Khói độc lan tràn trong núi rừng, không khí vô cùng ẩm ướt, bấy giờ là cuối thu, về đêm trời trở rét thiếu nữ dùng củi nung một tảng đá lớn, nằm cùng y trong hang núi.

Đang tuổi mới lớn, tấm lòng nàng chân thành, như hoa tựa ngọc.

Nhưng trong lòng y hiểu rõ, y không yêu người con gái ấy, từ đầu đến cuối, lòng như sắt đá, chưa từng dao động.

Sau đó… Tây Nam Ngũ Phồn quy hàng, thắng lợi về triều, y tìm một cái cớ, trục xuất người con gái Miêu Cương ấy ra khỏi cửa, không còn gặp lại nhau.

Chiến thắng này trong lòng y là mối nhục nhã khôn cùng, nếu sớm chiều chạm mặt, làm sao y chịu được.

Sau đó nữa… là một kiếp người.

Thẩm Chiên Đàn trông bàn cờ, hồi lâu sau mới sực nghĩ ra, đó là ký ức của Nhậm Hoài Tô.

Thiếu nữ như hoa tựa ngọc trong sơn cốc ấy rồi đã già, đã chết.

Thiên quân vạn mã, trăm trận trăm thắng, quyền khuynh triều dã, thiên cổ lưu danh thì đã sao?

Chẳng qua chỉ là một kiếp người.

Một kiếp người ngắn ngủi.

Bóng y được ngọn lửa lồng trên vách hang, một người con gái như vậy cuối cùng cũng phải già… Kẻ như Nhậm Hoài Tô, chẳng ngờ rồi cũng chết… Thẩm Chiên Đàn bật cười, nhớ lại mình từng bước đẩy Nhậm Hoài Tô vào tử lộ như thế nào, trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác thích chí, rồi lập tức sa sầm nét mặt, ắng lặng nhìn trừng trừng ngọn lửa.

Quá mạnh dễ bị nhục mạ.

Quá cứng sẽ dễ bẻ gãy.

Nhậm Hoài Tô đã chịu đựng nỗi cô độc nhiều năm như vậy, một khi mất đi cả kẻ thù như y, lẽ nào… không chịu đựng nổi nữa?

Y ôm một thứ tâm lý kỳ dị, vừa vui thích, lại vừa tiếc nuối.

Sáng sớm hôm sau, chưa ra khỏi hang đã nghe bên ngoài nhiệt độ tăng xao, từng luồng gió nóng táp thẳng vào mặt. Cái nhìn Thẩm Chiên Đàn vẫn phủ trên người Lục Cô Quang đang ngủ sau, y khẽ khàng vỗ về mái đầu nàng, dịu dàng lên tiếng,”Đừng sợ…” Thoáng khựng lại, rồi tiếp,”Ta nhất định sẽ cứu cô…” Lại ngập ngừng,”Trên đời này… Không chỉ một mình Nhậm Hoài Tô có thể…”

Y ngừng ngay đó, không tiếp lời.

Lơ lửng lưng chừng trời bên ngoài cửa hang, Đan Hà đang ngồi xếp bằng khiển kiếm, y đã chờ khá lâu, dùng huyền không chú. Thấy Thẩm Chiên Đàn bước ra, y chập ngón tay bắn một vật về phía Thẩm Chiên Đàn, Thẩm Chiên Đàn thình lình cảm thấy có một sức mạnh bứng mình lên không, chớp mắt đã ở trên cao.

Ở phía xa, hoả long lượn vòng, bay về phía mặt trời.

Những vạt lửa vừa mới tắt hôm qua lần lượt được đốt lên, chưa đến khi vạn vật diệt vong, đá cuội thành tro bui, thì sẽ không biến mất.

“Long đàm, khai!” Đan Hà khởi động Thanh Lăng kiếm, thanh kiếm lao vút về phía hoả long xa xa, không trung ánh kiếm lập loè, giống như muôn vàn nhũ băng sắc nhọn nổ tung, toả bùng lên như một đám mây dày, hư hư thực thực, hàn khí lan rộng, một lớp tuyết mỏng cuộn lên giữa không trung, bời bời bay về phía hoả long.

Con rồng ngoảnh lại, hốc mắt trống rỗng soi thẳng vào Đan Hà, nó đã ghi nhớ mùi con người này, kẻ hôm qua quẩn chân nó không buông, dù là một vật chết, nó vẫn còn lưu giữ được chút tri giác, lập tức phun một luồng lửa bỏng về phía Đan Hà.

Tuyết mỏng và nhũ băng va nhau cùng lửa nóng, hơi nước bùng lên khắp trời, như một tiếng sấm lớn. Đan Hà khí thế mãnh liệt, một kiếm chưa ngơi, kiếm sau đã tới, chỉ thấy không trung lửa đỏ rừng rực, mưa tuyết lả tả, nhủ băng tán loạn, kỳ quang tung hoành, một người một rồng lại có khí thế long trời lở đất.

Thẩm Chiên Đàn lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn, một hồi lâu sau, y khẽ búng đầu ngón tay, một quầng sáng chụp về phía hoả long, vì quá êm nhẹ, con rồng đang bận rốn đánh giết không hề phát hiện, chốc lát sau lại một quầng sáng nữa ụp tới. Cứ như thế lặp đi lặp lại mười mấy lần, còn rồng đột ngột dừng khựng, như thể bị thứ gì ngáng chân, hành động thoáng trì trệ, Đan Hà mắt như đao sắc, hét lên một tiếng cao vút, Thanh Lăng kiếm bắn thẳng vào vảy ngược dưới cổ rồng như lưu tinh trục nguyệt, tức thời ly hoả vực long ngửa mặt thét rền, thiên địa biến sắc, long hoả thình lình tắt lịm, một dòng lửa đỏ rực chảy xuống từ vết thước do kiếm Thanh Lăng gây ra dưới cổ rồng, sáng rỡ và đẹp đẽ dường như máu.

Thẩm Chiên Đàn đứng dây, Đan Hà làm phép lên người y, lập tức đưa y đến trước mặt hoả long. Kiếm đâm vào mình rồng, hàn khí sẽ dẫn bị ly hoả đốt chảy, chẳng bao lâu nữa, hoả long sẽ tiếp tục châm lửa, Thẩm Chiên Đàn đến trước cái xác rỗng của con rồng lửa, róm lấy dẻ xương khổng lồ ở mình rồng, rút đoản đao từ trong ngực áo, cạch một tiếng, chém lấy một lóng xương rồng.

Đan Hà thoáng ngây người, con rồng này là ly hoả quỷ khí, nếu ly hoả chưa tắt, dùng thánh vật nhà Phật chặt xương rồng, làm sao chặt đứt? Nhưng y cần xương rồng để làm gì?

Chỉ thấy Thẩm Chiên Đàn ném lóng xương rồng về phía mình,”Giúp ta mang cái này cho cô ta.”

Đan Hà đón lóng xương, chẳng biết làm gì hơn đành làm phép bảo vệ dị vật nọ, về phần “cô ta” trong lời Thẩm Chiên Đàn là ai, y biết.

Nói cho cùng đối với gã suốt kiếp này, ngoài “cô ta” không còn ai khác nữa.

Ném lại lóng xương rồi, Thẩm Chiên Đàn gồng hai tay, từ lỗ hổng lộ ra trên xác rồng, bò vào bên trong hoả long. Đan Hà cất xương ngước lên, vừa khéo trông thấy y đã khuất trong mình rồng, cũng ngay lúc đó, phừng một tiếng, Thanh Long kiếm hoá thành tro bụi, ly hoả vực long tái sinh trong ngọn lửa, khắp đất trời lại chìm vào lửa cháy.

Thẩm Chiên Đàn…

Đan Hà thoáng cau mày, lướt mình lùi về sau, nhìn chòng chọc con rồng.

Lửa đã bốc cháy, nhưng con rồng không hề động đậy.

Nó giữ nguyên tư thế khi kiếm đâm vào vảy ngược, im lìm, không mảy may nhúc nhích.

Đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Chiên Đàn bò vào mình rồng, phừng một tiếng, ngọn lửa tái sinh, bốn bề hơi nóng như dời non lấp biển, chớp mắt tóc và áo y bắt lửa, nội tạng tàn phế của kiếp này tức thời tắc nghẽn như thể sắp chết đi, tuy đã kết trận hộ thân quanh mình, nhưng không ngăn chặn được bao nhiêu, lửa ăn mòn thân thể y, chỉ trong thoáng chốc nữa, y sẽ hoá thành một vốc tro tàn, tiêu tan trong mây gió.

Nhưng trong chút thời gian ngắn ngủi khi pháp trận hộ thân còn tác dụng, y gắng gượng bò tới vị trí trái tim rồng, hai tay bám trên xương rồng, nhanh chóng tuốt da phơi thịt, cũng may cửa vào mà y chọn rất gần tim, chỉ mấy bước là tới.

Đến vị trí tim rồng, y ngước lên,”Nhậm Hoài Tô…”

Ngay khoảnh khắc ngước đầu lên, y không còn nói thêm được gì, lập tức hiểu ra vì sao ý thức Nhậm Hoài Tô tiêu tán, còn con rồng nọ lại đốt hết trăm năm vào việc kết kén giữa không trung.

Con rồng này không có tim.

Nơi vốn là tim rồng, vừa không có dấu vết Nhậm Hoài Tô để lại, vừa không có trái tim đáng nhẽ kim long phải có.

Chỉ có bóng ảnh rất mờ nhạt của một đứa trẻ.

Trên hình bóng mờ nhạt đó xoay vần một lớp khí đen toả ra ánh sáng, đó là quỷ khí đậm đặc của Nhậm Hoài Tô, quỷ khí của thi mị.

Y đem toàn bộ sức mạnh thi mị của mình ngưng tụ tại đây, chẳng trách linh thức tiêu tan, biến thành vô hình.

Trên hình hài hư ảo đó cũng có thánh khí thuộc về kim long, một luồng sáng vàng kim, xoay vần quanh thân, sát bên khí đen.

Ở trái tim đứa trẻ, một sợi quỷ khí quen thuộc yên tĩnh cuộn mình, được hắc khí và kim quang bảo vệ.

Xung quanh nhiệt độ ôn hoà dễ chịu, Thẩm Chiên Đàn bò dậy, chậm chạp ghé lại gần, ngây dại nhìn đứa bé.

Đó là một… bé gái.

Y đưa tay ra, dè dặt chạm vào bóng ảnh, lớp ánh sáng lưu chuyển chao động như mặt nước, nom non nớt không thể chạm vào.

Nhậm… Hoài Tô…

Thẩm Chiên Đàn nhìn vật nọ ngây ngây, đó là… một đứa bé mới sinh?

Y thông kim bác cổ, tinh thông dị thuật, nhưng nhìn ảo ảnh này, lại cảm thấy mình cũng hoang mang… Vì sao Nhậm Hoài Tô lại chui vào mình rồng tạo ra hồn phách một đứa trẻ?

Hơn nữa hồn phách này là do Nhậm Hoài Tô cố công tạo dựng, không phải vật sống, thi mị bất lão bất tử, nhưng chưa từng nghe nói thi mị đem hồn chết của mình để… luyện hài nhi.

Nếu làm như vậy, thi mị có chết hay không?

Y không biết.

Trên đời này ngoài Nhậm Hoài Tô, chỉ sợ không còn ai biết.

Y nhìn đứa bé bằng đôi mắt ôn hoà, ở đó hơn một nửa là do hồn phách và quỷ khí Nhậm Hoài Tô luyện thành, một phần nhỏ do thánh khí kim long hoá nên, nhưng bộ phận quan trọng nhất – trái tim của hồn phách, lại là của Như bà bà.

Đây là một bé gái, nếu dùng cách này, sau khi hồn phách hình thành, thứ sẽ lưu lại chỉ là Như bà bà, Nhậm Hoài Tô và kim long, từ đó không còn tồn tại.

Đồng thời nếu Như bà bà được luyện thành, thì khi tỉnh lại, rồi sẽ quên tất cả, có lẽ… người con gái ấy sẽ tỉnh lại vào năm mười sáu tuổi? Hay mười bảy tuổi? Cũng có thể là bảy tuổi? Có lẽ người con gái nọ sẽ thoát khỏi sự phụ rẫy đằng đằng của kiếp này, sẽ có được cơ hội làm lại từ đầu.

Như hồn hài nhi dù có luyện thành mà không có thể xác, thì vẫn không thể tái sinh. Thẩm Chiên Đàn hiểu rõ, hồn phách non nớt này cần phải tìm một thể xác thích hợp mới có cơ hội tái sinh chân chính, đó là cơ hội mà Nhậm Hoài Tô đã phải từ bỏ tất thảy để đổi về cho Tiểu Như.

Gặp gỡ như thế, chẳng bằng chớ gặp.

Y khẽ đưa tay đem hồn phách non nớt lạ lùng ấy ôm vào lòng, khi hồn phách rời khỏi vi trí tim rồng, nhiệt độ con rồng đột ngột giảm mạnh, lửa dần tắt lịm, từng dẻ xương chậm rãi phơi bày. Thẩm Chiên Đàn thương tích đầy mình, đứng trong khung xương đang dần hiển lộ, từ từ trông thấy ở bên ngoài trời xanh vạn dặm, non núi điệp trùng, không khỏi buông một tiếng thở dài rất khẽ.

Nhậm Hoài Tô…

Cả một đời từng bước chân oai hùng như bão tố, cương cường thái quá, có khi nào… có khi nào đã bỏ quên rằng mình cũng có khả năng yếu đuối?

Ngươi chưa từng yêu người ấy ư?

Ngươi chưa từng yêu, lẽ nào cũng mong chờ không bao giờ gặp lại?

Cuối cùng khi lửa tắt hết, long cốt rơi xuống từ từng không, tan nát. Thẩn Chiên Đàn ôm linh hồn hài nhi kia bước về phía Đan Hà, Đan Hà nhìn linh hồn, vô cùng kinh ngạc, xem xét hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay bế đi,”Cái này…”Y thoáng ngập ngừng,”Ta có cách làm nó tái sinh.”

Thẩm Chiên Đàn gật đầu mỉm cười,”Cẩn thận.”

Đan Hà gật đầu, hồi lâu sau, y cũng buông một tiếng thở dài,”Nhưng linh hồn này bẩm sinh đã mang dị năng, chỉ sợ sau khi tái sinh, sẽ không giống người thường.”

Ha! Mang sức mạnh của Nhậm Hoài Tô và kim long trên người, hẳn nhiên không giống người thường. Thẩm Chiên Đàn cười, ”Thánh ma cộng sinh, tất nhiên xuất sắc hơn người.”

Đan Hà quét cái nhìn từ đầu xuống chân y mấy lượt, nở một nụ cười thoáng nhẹ như gió,”Cũng có khi, lại là thể chất phệ yêu giả thì sao.”

Thẩm Chiên Đàn đáp lại bằng một nụ cười, hơi ngước mi, trước tầm mắt y là muôn trùng sông núi, mặt trời treo cao, y phóng cái nhìn về phương xa, ngữ điệu ôn hoà phóng khoáng,”Dù là phệ yêu giả, cũng chưa chắc không được người yêu thương.”

Đan Hà gật đầu, đưa tay lấy ra lóng xương rồng Thẩm Chiên Đàn chặt xuống trả cho y, rồi quay đầu bỏ đi.

Nàng ta mới được nhiều người yêu thương làm sao, vừa có người nhận nuôi, lại có người nguyệ đánh đổi tất thảy để tạo dựng, kỳ vọng rồi nàng ta sẽ hạnh phúc, và không bao giờ gặp lại nhau.

Thẩm Chiên Đàn cúi đầu, có lẽ cha mẹ ta… Hay cha mẹ đã tạo dựng yêu hồn của ta, cũng từng yêu thương ta sâu nặng.

Y chậm rãi đáp xuống, trở về cửa hang, Lục Cô Quang vẫn chưa thức giấc, nhưng đã trở lại hình người, chỉ có nanh vuốt còn một ít chưa rút hết. Thẩm Chiên Đàn đem lóng xương rồng cho vào lò thuốc, lại khuyết thêm ngón trên bàn tay trái (trong sách ghi: “lại thêm ngón vô danh trên bàn tay trái”), chậm rãi nấu thuốc.

Hồi lâu sau, Lục Cô Quang cuối cùng cũng tỉnh.

Hơi tanh nồng nực khắp hang, mắt nàng sáng lấp lánh, nhìn Thẩm Chiên Đàn chằm chằm.

Thẩm Chiên Đàn đưa cổ tay ra trước môi nàng, ánh mắt ôn hoà, dịu dàng rất đỗi.

Náng há miệng, không hiểu vì sao, chỉ cắn phập xuống, trong lòng mơ hồ nghĩ… Đó là vì ánh mắt y quá âu yếm, quá giống một người khác, còn ta quá quen thuộc tư thái này…

Nàng dần tỉnh táo lại, nhưng không chịu nổi cơn khát cấp bách trong yết hầu. Lúc đã tỉnh hẳn, nàng ngước lên mới thấy y khẽ đặt một tay trên lưng nàng, còn y thì đã ngất xỉu từ lâu.

Lục Cô Quang bỗng dưng hoảng hốt, nàng bò dậy chọc vào mặt y,”Này…” mở miệng ra mới biết, hoá ra đã có thể nói chuyện, vết thương trên người cũng lành lặn, chỉ là toàn thân trần truồng lạnh lẽo, tay vẫn còn vuốt sắc, đôi cánh máu trên lưng chưa thể giương cao. Nàng nhanh nhẹn lột tấm áo ngoài của Thẩm Chiên Đàn tròng vào người mình, rồi lại đẩy y một cái,”Này!”

Thẩm Chiên Đàn không nhúc nhích, bấy giờ nàng mới trông thấy bàn tay trái bị nàng lau máu đổ không ngừng, chừng như bị thương rất nặng. Lục Cô Quang trợn tròn mắt, chộp lên xem, chỉ thấy ngón út, đã thiếu mất một ngón, vải vụn quấn quanh ướt đẫm máu tươi, tuột xuống.

Sao lại bị thương thế này? Nàng thoáng hoảng hốt, lò dược vãn đang thong thả đun máu đỏ, nàng ngoảnh phắt lại, ngó vào sâu trong hang động, trong lò dược có dị vật, bên trên nhuốm đỏ.

Nàng sờ người mình, trong chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, đã trút hết nanh vuốt và lông lá, lúc nàng biến hoá vẻ ngoài vô cùng đáng sợ, thậm chí nàng không dám nhìn bản thân, nhưng kẻ kia lại ôm nàng vào lòng.

Y đã dùng loại linh đan diệu dược nào? Nàng nhớ mình không ăn thịt người, chỉ nuốt hai viên thuốc.

Ấy là thuốc gì?

Ngón tay y ư?

Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, con người này… vì sao phải tốt với nàng như thế? Y thực sự là Khổ Độ ư?

Bần tăng Khổ Độ?

Khổ Độ?

Nàng bắt đầu lục lọi trên người y, có độ điệp? Vứt. Ngân lượng? Vứt. Pháp khí? Vứt. Một con dao găm? Nàng cầm lên dao găm, cau mày, đó là thanh đao ngọc, chất ngọc thô xấu, nom như đá, nhưng lại là tuý hoàng ngọc, là thánh khí trừ ma. Nàng ngắm nghía hồi lâu, rồi cũng vứt, đồ vật trên người gã này không có gì không chứng minh y chỉ là Khổ Độ, đương lúc nàng vẫn chưa chịu tuyệt vọng, bỗng ngửi thấy trên người Thẩm Chiên Đàn thoảng qua một loại mùi vị, quỷ khí của Nhậm Hoài Tô.

Nếu y chỉ là Khổ Độ, sao có thể vương vất quỷ khí Nhậm Hoài Tô?

Nàng cau mày, nhìn Thẩm Chiên Đàn đang hôn mê, y bắt đầu lên cơn sốt, hai má đỏ bừng, màu da trắng bợt, vết thương ở tay trái và vết thương cắn ở tay phải đều đang chảy máu, nom như đương hồi hấp hối. Nàng thình lình bấm nhân trung y, dùng sức tất mạnh, lay thân thể y,”Này!”

Thẩm Chiên Đàn bị lay chóng cả mặt, lơ mơ mở mắt, thấy nàng yên ổn lành lặn, cũng có mấy phần vui mừng, chỉ là cả người không chút sức lực, đành mấp môi, nói không ra tiếng.

“Ngươi là ai?”Lục Cô Quang hỏi.

“Khổ Độ…“Y nửa tỉnh nửa mê, đáp yếu ớt.

“Ta là ai?”Nàng trỏ vào mình.

“Lục thí chủ…”Thẩm Chiên Đàn lơ mơ đáo, thần trí rời rạc.

Lục Cô Quang ngây người, khẽ đặt y xuống, lập tức gần như ngửa đầu cười lớn – Lục thí chủ!

Ha ha ha ha! Lục thí chủ!

Y thực sự không phải Khổ Độ!

Từ khi gặp lại y, nàng chưa từng xưng tên tuổi, sao y biết nàng là “Lục thí chủ”?

Thẩm Chiên Đàn, cả đời ngươi khua môi múa mép lừa người vô số, cuối cùng cũng có một lần ngươi nói nhỡ miệng.

Nàng khe khẽ rạp người nghe tiếng tim y đập.

Y đang sốt cao, tim đập nhanh, nhưng vẫn đang đập.

Nàng nghe mãi nghe mãi, thình lình thở phào một hơi, nhìn hai cánh tay đều trọng thương của y, một nỗi ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Y vẫn sống… Hơn nữa… Đối với nàng cũng không tệ lắm, chỉ không chịu thừa nhận mình là Thẩm Chiên Đàn.

Y sợ.

Là sợ tội nghiệt kiếp trước đã gây nên, lỗi lầm đã mắc phải, hận thù đã để lại… không được tha thứ?

Hay sợ nàng cứ thế một kiếm giết chết y?

Nàng sờ đôi mắt nhắm chặt của y, lại sờ đôi má, nóng như chậu than, y thực sự sợ đến vậy… sợ đến mức thân mang trọng thương, bệnh nặng đến thế, cũng cắn răng không thừa nhận mình là Thẩm Chiên Đàn?

Nếu ngươi thừa nhận, ta cũng không biết nên đối với ngươi như thế nào.

Nói không chừng thực sự sẽ giết ngươi.

Nàng ngồi bên cạnh y, nắm lấy bàn tay tàn tật ấy, ngóng ra bầu trời ngoài hang động, nhưng như thế này đây, có lẽ… cũng không phải là không tốt.

Ngươi tốt với ta.

Ta ở bên ngươi.

Mấy tháng sau.

Gian nhà đá trên đỉnh Vong Tịch được sửa sang như mới, một tảng đá trước nhà được dời đi, Lục Cô Quang đang đi tưới nước trên mảnh ruộng tảng đá để lộ ra. Ở đó nàng ươm mầm ít cành thiên đỏ, nhưng quá nửa đã bị Thiều hoa đào mất. Con thú móc lên rồi lại ăn không hết, bèn len lén đào hang khắp nơi trên đỉnh núi để cất giấu. Ai nói nó là thú hại trộm thuốc? Rõ ràng là ranh con rất chăm trồng thuốc. Nàng không giỏi trồng trọt, tưới hai gáo nước đã chán, nhìn mặt đất lỗ chỗ đầy những hố, liền quăng gáo nước,”Hoà thượng đần!”

Thẩm Chiên Đàn vẫn đang ở trong nhà bào gỗ, tính làm cái tủ, nghe nàng gọi, đành phải bỏ ván gỗ bước ra.

“Sao vậy?”

Lục Cô Quang mặt mũi tối sầm, chỉ những hốc đất chi chít trên ruộng thuốc,”Chỗ này một hố chỗ kia một hố, xấu chết đi được! Là ai nói trên núi trồng thuốc sẽ khiến ngoài cửa sổ có cảnh sắc, tràn đầy ý xuân? Ngươi dọn tảng đá khi trước về lại cho ta!”

“Đá đã rớt xuống núi, không thể tìm về nữa.” Thẩm Chiên Đàn dịu giọng,”Đợi chút ta trồng lại là được mà.”

Nàng làm mặt lạnh,”Không được, ngươi đem tảng đá về đây, ta không trồng nữa.”

“Sau này không cần cô tưới nước, chỗ này giao cả lại cho ta, ta đảm bảo mỗi ngày đều có hoa nở, cây cỏ mướt xanh, có được không?” Ánh mắt y dịu dàng, lời nói nghiêm trang.

Lục Cô Quang hừ lạnh một tiếng, nhìn y từ đầu xuống chân mấy lượt, bỗng lên giọng hoài nghi,”Ngươi có ý gì? Không phải định ăn thịt Thiều hoa đấy chứ?” Nàng lôi con thú nhỏ ra khỏi ngực áo, ôm trong lòng, vuốt ve lớp lông nhung mượt mà êm ái,”Nếu ngươi dám ăn thịt nó, ta giết chết ngươi.”

Thẩm Chiên Đàn cười mỉm, đôi mắt êm đềm như làn nước,”Sao ta ăn nó được?”

“Ngươi…” Lục Cô Quang nghẹn lời, nàng còn chauw thừa nhận bản thân đã nhận ra y là Thaẩm Chiên Đàn, nhưng không hiểu vì sao gã này đã mơ hồ đoán được, hiếm khi thấy y chắp tay ngồi thiềm, ra vẻ hoà thượng đứng đắn, nhưng cũng không còn yêu dã xinh đẹp, phong tình vạn chủng như ngày xưa, chỉ đôi mắt thảng hoặc lấp lánh ý cười, chừng như thấu suốt, lại chừng như yêu chiều.

Nàng nhìn nụ cười y mà thẫn thờ, đôi má ửng hồng,”Ngươi… Ngươi không biết tim Thiều hoa có thể khiến ngươi trẻ mãi không già, xinh đẹp vĩnh viễn ư?”

Thẩm Chiên Đàn khi ở trong mình rồng bị ly hoả thiêu đốt, trên thân người và khuôn mặt đều để lại sẹo, không còn dung nhan xinh đẹp tựa Quan Âm xưa kia. Nhưng y chỉ mỉm cười rất khẽ, tóm lấy tay Lục Cô Quang,”Sau khi có cô, ta không sợ già nữa.”Thoáng ngập ngừng, y chậm rãi nắm tay nàng, buông từng chữ một, trầm thấp, thư thả, mà trịnh trọng,”Ta kiếp này ắt không thể trường thọ. Nếu có kiếp sau, chưa chắc được làm người, cho dù như vậy… Cô có… bằng lòng bầu bạn với ta không?”

Y nhìn nàng.

Nàng không bao giờ chết.

Nàng trở tay nắm chặt tay y, nắm chặt bàn tay tàn tật của y, thì thầm,”Ta ở bên ngươi. Ngươi chết ta chôn ngươi, ngươi làm súc sinh, ta nuôi ngươi.”

___Ngày tháng năm ___

Đằng Bình

--- ------ ------ ------ ---- HOÀN --- ------ ------ ------ ----

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio