Phật Tứ Diện

chương 91: c91: dẫn sói vào nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Gấu Gầy

"Người trẻ tuổi kia là ai, lịch mới của năm nay à?" Người phụ nữ hào hứng, "Cần tôi che chở giúp cậu không?"

Du Thư Lãng đẩy cửa xe bước xuống, bất đắc dĩ ném lại một câu: "Sử tổng, xin hãy tha cho tôi."

Chiếc xe của người phụ nữ thu hút ánh nhìn, đèn pha lóng lánh, khiến hai người đối diện không tự chủ nhìn qua.

Ánh mắt trống rỗng mất đi rồi nhanh chóng trở về, Du Thư Lãng xuống xe, như nam châm hút chặt ánh nhìn của họ.

Tần Chi Dương duỗi thẳng lưng, khuôn mặt không biểu cảm, ngón tay gãi gãi trên quần, gọi trước một tiếng "Du ca".

Phàn Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế, lười biếng dựa vào xe máy, ánh mắt lướt qua người Du Thư Lãng, nhìn người phụ nữ lái xe.

Ánh mắt tò mò thay đổi, hắn mỉm cười như gặp người quen, gật đầu với người phụ nữ.

Người phụ nữ cũng mỉm cười đáp lại, nhưng lại gọi Du Thư Lãng đang đi vòng qua thân xe, vịn vô lăng, hơi nghiêng người, hạ giọng: "Nếu nhất định phải chọn một, thì chọn lịch mới đi, cuốn lịch cũ kia, dù trông có vẻ tốt, nhưng chắc chắn không phải là người tiết kiệm nhiên liệu."

Du Thư Lãng cúi người tựa vào cửa sổ xe, giúp người phụ nữ thắt chặt dây an toàn.

"Sử tổng có con mắt tinh đời, nhưng mới hay cũ tôi đều không muốn."

Người phụ nữ nhún vai, có chút hả hê nhìn Phàn Tiêu một cái, sau đó khởi động xe trượt ra ngoài.

Ngón tay xoa nhẹ vào dạ dày, Du Thư Lãng hít sâu một hơi, quay người đối diện với hai người nọ.

"Có chuyện gì?" Anh hỏi nhẹ nhàng.

Tần Chi Dương vội vàng nói trước Phàn Tiêu: "Du ca, tôi đến xin lỗi anh."

Du Thư Lãng gật đầu, cũng không hỏi xin lỗi vì điều gì, đáp lời một cách tùy tiện: "Biết rồi." Anh nghiêng cằm về phía Phàn Tiêu, "Còn cậu?"

Phàn Tiêu mới thay đổi tư thế từ tựa vào thành đứng thẳng, thân hình che khuất hộp bánh ngọt treo trên tay lái.

"Không có gì, tôi chỉ đi ngang qua." Ánh mắt hắn quan sát khuôn mặt Du Thư Lãng, đột nhiên nhíu mày, "Anh không thoải mái à?"

"Nếu đã không có việc gì, thì đừng cản đường." Không trả lời câu hỏi của Phàn Tiêu, Du Thư Lãng lách người qua giữa hai người, không chạm vào bất kỳ góc áo nào, đi vào sâu trong chung cư.

Phàn Tiêu nhìn theo bóng dáng gầy gò dần xa, ánh mắt lo lắng. Trong lúc suy nghĩ, hắn nghe thấy giọng điệu châm biếm của Tần Chi Dương: "Anh không phải đến để gửi bánh kem sao? Gặp mặt mà không dám nói một câu, xem ra cũng không ổn lắm."

Phàn Tiêu chưa bao giờ nhân từ với tình địch, huống hồ còn bị khiêu khích ngay trước mặt, hắn vỗ vỗ bụi bặm trên người do chạy xe máy, hời hợt đáp lại: "Nhóc con, người ta đang quạu, nếu không muốn bị mắng một trận thì nên an phận một chút."

Hắn còn cay độc nói: "Tôi có thể không ra gì, nhưng từng sớm chiều ở cùng với anh ấy, ít nhất tôi hiểu anh ấy hơn cậu."

Tần Chi Dương sắc mặt càng lạnh, từ "Nhóc con" đã chạm vào điểm nhạy cảm của cậu, cậu không phải là người lương thiện gì, biết dao nhỏ phải đâm vào chỗ mềm.

"Quả thực anh hiểu rõ Du ca, cho nên anh biết làm thế nào để tổn thương anh ấy, để anh ấy cảm thấy đau đớn nhất, phải không?" Tần Chi Dương tự cao tự đại, giống như đang phán xét định tội, "Vết thương của con người sẽ lành lại, nhưng những ký ức đau thương sẽ luôn nhớ mãi, Du ca gặp anh một lần sẽ đau một lần."

Cậu máy móc nói như đinh đóng cột: "Vì vậy, Phàn Tiêu, anh sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại với anh ấy nữa đâu."

Đầu đinh, mắt lạnh, Phàn Tiêu lúc này còn sắc bén hơn xưa, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng lại nở nụ cười, đùa cợt với trẻ nhỏ: "Cậu nói đúng hết, nói xong thì về đi, mấy cậu bé kia đã đi quanh chiếc xe thể thao của cậu vài vòng rồi, không chừng nghịch ngợm khắc thêm gì đó lên, sẽ không đẹp đâu."

Tần Chi Dương cảm thấy như ngực mình nhận một cú đấm mạnh, những ký ức tồi tệ bị đào bới lên.

Cậu kiềm chế cơn giận, giữ bình tĩnh như thường: "Du ca là tình đầu của tôi, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ."

Như bị chú chó nhỏ cắn chặt, Phàn Tiêu cảm thấy hơi phiền, hắn muốn hút thuốc nhưng lại không nỡ, chỉ lấy ra một điếu x0a nắn giữa ngón tay, khi mở miệng lại là những lời không có ý tốt: "Nhóc con, có một điều tôi nên sửa cho cậu, tình đầu, ít nhất phải có tình cảm đáp lại, một mình cậu nhiệt tình, chỉ có thể gọi là đơn phương mà thôi."

Hắn li3m môi một cái: "Hương Liên chắc chắn là đơn phương, nếu không cũng không thể cô đơn giữ gìn tấm thân lạnh lẽo mười tám năm."

Tần Chi Dương mặt mày tái mét, một người từ nhỏ đã có biệt danh "thiếu niên già dặn", bây giờ cũng bắt đầu nói năng không lựa lời.

"Tôi trẻ hơn anh, giàu hơn anh, đẹp trai hơn anh, dù tôi đơn phương thì cũng có lối đi, không giống như con đường của anh, đã bị chính anh chặn lại!"

Những lời ấu trĩ như vậy, lại được Tần Chi Dương nói ra một cách hết sức bình tĩnh, khiến Phàn Tiêu cũng phải phục sát đất.

Hắn mặc đồ lao động, phong trần phóng khoáng, giơ tay gọi mấy đứa trẻ đang chơi cách đó không xa: "Nào, mấy đứa đánh giá xem, tụi anh ai đẹp trai hơn?"

Phàn Tiêu cười rất dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ thân xe máy, ý tứ không cần phải nói ra.

Chọn anh, anh sẽ chở mấy đứa đi chơi.

Đôi mắt trẻ con sáng ngời, vừa định trả lời, thì thấy một thanh niên khác, vỗ vỗ vào chiếc xe thể thao của mình.

Bấm nút điều khiển từ xa, mái che của xe từ từ thu lại, ngầu lòi.

"Anh đẹp trai! Anh đẹp trai nhất!"

Tần Chi Dương được bọn trẻ chỉ vào, nhìn Phàn Tiêu nhếch mép.

"Chết tiệt!" Phàn Tiêu kẹp điếu thuốc vào miệng, mắng một đám trẻ con, "Nông cạn."

Siêu xe đã chật kín trẻ con, khuôn mặt của Tần Chi Dương cũng lộ ra vài phần đắc ý, cậu khởi động xe, xoay vô lăng, nhưng lại bị người ta chặn lại.

Phàn Tiêu dựa vào kính chắn gió, vịn cửa xe, cúi người nói: "Nếu cậu muốn bảo vệ Du Thư Lãng, cậu nên tránh xa anh ấy một chút."

"Tại sao?"

"Bởi vì cậu là một kẻ điên nhỏ, chúng ta là cùng một loại người, mà tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương anh ấy nữa."

"......"

Sau khi đón Thiêm Thiêm từ nhà hàng xóm về, cho cậu bé học bài, tắm rửa, đi ngủ đúng giờ, Du Thư Lãng nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào.

Đóng cửa phòng ngủ, bàn tay đặt trên bụng lại tăng thêm vài phần sức lực. Đây là thói quen xấu gần đây của Du Thư Lãng, học hành căng thẳng, dự án nhiều việc, lại phải chăm sóc Thiêm Thiêm, anh thường xuyên ăn không đúng giờ, nóng lạnh bừa bãi, bệnh dạ dày liền tìm tới cửa, thỉnh thoảng lại tái phát, vô cùng mệt mỏi.

Thuốc dạ dày trong nhà vừa hết, ban đầu định chịu đựng, trước đây cũng thường xuyên như vậy, nhưng lần này lại trở nên nghiêm trọng, dạ dày co thắt từng cơn, đổ mồ hôi lạnh.

Mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa, Du Thư Lãng định xuống lầu mua thuốc, trước khi đi anh lại nhìn phòng ngủ một lần nữa, vẫn không yên tâm để Thiêm Thiêm ở nhà một mình.

Đi nhanh về nhanh, Du Thư Lãng chuẩn bị tinh thần, nhanh chóng đóng cửa phòng, đi xuống lầu.

Đèn đường trong khu chung cư thưa thớt, ánh sáng mờ nhạt, phạm vi chiếu sáng hẹp. Bình thường ban đêm không dễ đi, nhưng bây giờ chỉ cần đi trên con đường gạch đỏ dưới chân, không cần phải lo nhiều thứ.

Vừa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng động vụn vặt cách không xa, âm thanh không lớn, nhưng vào ban đêm lại khiến người ta bất an. Chung cư cũ thiếu an ninh, luôn có người muốn làm việc xấu, Du Thư Lãng một tay ôm bụng, tay kia nhặt một viên gạch đỏ trên đường, nắm chặt.

Trước toà nhà có một băng ghế dài không nằm trong phạm vi ánh sáng của đèn đường, tiếng động chính là từ đó phát ra. Một bóng người mơ hồ, từ trong bóng tối bước ra ánh sáng, hình dáng dần dần trở nên rõ ràng.

Không đợi Du Thư Lãng gọi tên, đối phương đã lên tiếng trước: "Thư Lãng, thật sự là anh sao?"

"Phàn Tiêu?"

Tay cầm viên gạch đỏ, Du Thư Lãng ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu làm gì ở đây?" Anh nhìn thoáng qua phòng mình, "Cậu đang theo dõi tôi à?"

"Không có." Phàn Tiêu vội vàng giải thích, "Vừa nãy ở trước cổng chung cư, tôi thấy sắc mặt anh không tốt, dưới mắt có màu xanh xám rõ ràng, tôi nghĩ anh hẳn là có chút khó chịu trong người, anh chính là như thế, chỉ cần bị bệnh là có thể nhìn ra từ đó."

Hắn chỉ vào phía dưới mí mắt Thư Lãng, ngón tay giữ khoảng cách rất xa, sợ bị người ta ghét bỏ.

"Tôi hơi lo lắng, nên muốn ở đây canh chừng một chút."

Bước vào cuối mùa hè, Phàn Tiêu đã mặc áo dài tay. Đêm lạnh mà hắn lại sợ lạnh, giờ tai cũng đã đỏ bừng vì lạnh.

"Canh chừng?"

"Đều là canh đến khi anh tắt đèn."

"Đều là?"

Phàn Tiêu hơi chần chừ, chuyển đề tài: "Nửa đêm rồi anh định đi đâu?"

Du Thư Lãng xoay người đi ra ngoài: "Tôi không sao, cậu về đi."

"Thật sự không có khó chịu chỗ nào sao?" Phàn Tiêu đuổi theo, giữ vai Du Thư Lãng, không cho phép phân trần giơ tay kiểm tra trán anh.

"Không sốt." Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Thư Lãng dùng một tay ôm bụng: "Đau bụng hay là đau dạ dày?"

"Không cần cậu quan tâm." Du Thư Lãng vung tay thoát ra, cơ thể căng ra, cơn đau quặn lại kéo đến, Du Thư Lãng đau đến mức không thể duỗi thẳng lưng, trán ướt đẫm.

Phàn Tiêu ôm lấy cơ thể anh, sợ toát mồ hôi lạnh: "Chuyện gì vậy? Là dạ dày sao? Đau dạ dày?"

Du Thư Lãng không có sức lực để tranh cãi với hắn, bất đắc dĩ "ừm" một tiếng.

"Tôi đưa anh đến bệnh viện." Phàn Tiêu bế Du Thư Lãng lên như công chúa.

Dù cho đêm khuya không một bóng người, Du Thư Lãng vẫn cảm thấy xấu hổ và tức giận. Khi cả hai còn tốt đẹp, bọn họ trên giường dưới giường thường xuyên ôm tới ôm lui. Phàn Tiêu hình như có sở thích này, cứ như muốn thể hiện bản thân mình mạnh mẽ, mặc dù không quá thoải mái, nhưng Du Thư Lãng lúc đó vẫn sẵn lòng chiều theo hắn, để mình bị hắn bế qua bế lại, chỉ than thở trong lòng.

Nhưng những cái ôm từng có, bây giờ lại không thể được. Du Thư Lãng vùng vẫy, nhưng càng làm như thế thì dạ dày lại càng đau quằn quại, thở hổn hển.

"Tôi không cần đến bệnh viện, mua một hộp thuốc là được rồi, uống thuốc xong sẽ khỏe." Anh đành phải thỏa hiệp, đưa ra giải pháp.

Phàn Tiêu nâng anh lên một cái, cánh tay càng siết chặt, bước chân càng nhanh, không nói không rằng, không chấp nhận đề nghị.

"Phàn Tiêu, Thiêm Thiêm vẫn còn ở nhà, tôi không yên tâm."

Bước chân gấp gáp của Phàn Tiêu chậm lại, hắn nhìn người trong lòng mình.

"Uống một chút thuốc sẽ khỏi, lần nào cũng vậy."

"Lần nào? Anh thường xuyên bị đau dạ dày? Không hề khoẻ mạnh?"

Giống như Du Thư Lãng từng nắm được điểm yếu của Phàn Tiêu, bây giờ lời nói của anh cũng lộ ra sơ hở. Thoát khỏi vòng tay của Phàn Tiêu, chân chạm đất, Du Thư Lãng cố gắng duỗi thẳng lưng, không để bản thân trông quá suy yếu chật vật. Anh không để ý đến câu hỏi của Phàn Tiêu, chỉ nói: "Tôi ra ngoài mua thuốc là được."

"Tôi sẽ đưa anh lên nhà bây giờ, sau đó đi mua thuốc," Phàn Tiêu quyết định mọi thứ mà không cho đối phương cơ hội phản đối...

Nước vừa mới sôi lên, cửa đã bị gõ vang.

Du Thư Lãng vô thức nhìn đồng hồ, sáu phút, từ chung cư đến tiệm thuốc, thời gian không đủ.

Mở cửa, liền thấy Phàn Tiêu đang chống hai tay vào đầu gối thở hồng hộc, nhất thời nói không ra lời, chỉ đưa thuốc tới.

Đầu ngón tay thò ra, Du Thư Lãng móc qua túi thuốc, cánh tay thu lại hơi chậm rãi, cuối cùng treo xuống bên hông, một tiếng "cảm ơn" thoát ra, đồng thời đóng cửa lại.

Cánh cửa sắp đóng bất ngờ bị một bàn tay to lớn giữ lại, Phàn Tiêu hơi thở không đều, nói một câu đứt quãng: "Tôi giúp anh... nấu chút cháo, nấu xong sẽ đi."

"Không cần." Du Thư Lãng ở bên kia cánh cửa từ chối một cách dứt khoát.

Lại dùng sức đóng cửa, nhưng vẫn không thắng được lực cản, Du Thư Lãng đành mở cửa ra, lạnh lùng nhìn Phàn Tiêu.

Bên trong và bên ngoài cửa, im lặng nhìn nhau. Trong ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng khó hiểu của Du Thư Lãng, Phàn Tiêu từ từ ngừng thở hổn hển, đứng thẳng người.

Hắn biết rõ khi nào có thể chọc giận Du Thư Lãng, khi nào không, bây giờ chính là lúc không nên. Nếu như hắn bước vào cửa nửa bước, chắc chắn về sau sẽ càng gian nan hơn nữa.

Nâng đôi chân mỏi nhừ lên, Phàn Tiêu bước đi, nghiêng người lướt qua Du Thư Lãng, bước vào nhà, nhẹ nhàng nói: "Tôi nấu cháo cho anh, nấu xong sẽ đi."

Sau khi pha thuốc cho Du Thư Lãng, nhìn anh uống hết, Phàn Tiêu liền nhốt mình trong bếp, như một quý ông đáng tin cậy, thực hiện lời hứa của mình.

Tiếng máy hút khói làm việc, tiếng chén đ ĩa va nhẹ, dần dần lẫn thêm mùi thơm của gạo, lấp đầy cả căn phòng nhỏ, tạo nên một ảo giác ấm áp giữa đêm khuya.

Người ốm yếu đuối, Du Thư Lãng đầu óc chứa đầy những thứ lộn xộn, trước kia anh thường dựa vào cánh cửa nhìn Phàn Tiêu nấu ăn, món ngon khiến người ta ch ảy nước miếng, ba phần trong nồi, bảy phần trên người hắn. D*c vọng hoang dã trong khói lửa nhân gian có thể k1ch thích giác quan con người nhất, hai người thường xuyên chưa kịp ăn cơm đã lăn lên giường.

Lắc đầu, Du Thư Lãng xua đi những hình ảnh hỗn độn, chỉ một hành động lắc đầu này, anh đã kéo về một chút lý trí, anh nghĩ, Du Thư Lãng, mày lại một lần nữa dẫn sói vào nhà.

Trong khoảng thời gian này, Phàn Tiêu cũng bước ra khỏi phòng bếp một lần, khi kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.

Tiếng tắt đèn và bóng tối đến cùng một lúc, cửa bếp nhẹ nhàng được đẩy ra, ánh nến nhảy múa chiếu sáng khuôn mặt cực kỳ dịu dàng của Phàn Tiêu.

Một ngọn lửa được bảo vệ cẩn thận, đưa đến trước mặt Du Thư Lãng, phản chiếu vào đồng tử của anh.

"Chúc mừng sinh nhật." Giọng nói của Phàn Tiêu lan tỏa trong không khí, mang theo chút ngọt ngào dấp dính, "Hôm nay dạ dày anh không thoải mái, không thể ăn bánh ngọt, thổi nến đi, ước một điều ước."

Một ngọn nến mảnh khảnh được cắm trên chiếc bánh tart lòng đỏ trứng, một nguồn lửa yếu ớt nhưng lại tuôn ra một lượng nhiệt lớn, khiến người ta cảm thấy nóng bức không rõ lý do.

Du Thư Lãng dựa vào ghế sofa, tránh xa ngọn lửa.

"Ước một điều ước à?" Ánh mắt anh từ ngọn nến chuyển đến khuôn mặt của Phàn Tiêu, "Cậu đoán xem tôi sẽ ước điều gì?"

Sự nhiệt tình dần dần giảm bớt, khóe miệng cong lên của Phàn Tiêu từ từ chùng xuống một cách thất vọng. Du Thư Lãng quan sát mọi thứ, cười nhạt một tiếng, đứng dậy, đi đến vách tường bật đèn.

Ánh sáng tràn ngập, ngọn nến không còn đáng kể nữa.

"Tôi không biết mình sinh ngày nào, cũng không bao giờ kỷ niệm sinh nhật."

"Nhưng chúng ta rõ ràng đã ước định mỗi năm hôm nay..."

Bệnh tật khiến cơn nóng giận bùng phát, Du Thư Lãng tinh thần bất ổn, anh ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo: "Ước định? Ước định có giá trị không? Lần trước cậu không phải đã nói sẽ ngoan, sẽ nghe lời, nhưng thực tế thì sao?"

Mở lòng bàn tay, ngón cái và ngón áp út nhấn nhẹ hai bên thái dương, Du Thư Lãng mất kiên nhẫn: "Cháo đã nấu xong chưa? Nấu xong thì cút!"

Phàn Tiêu cầm nến đứng dưới ánh đèn, im lặng một hồi rồi nói: "Vậy tôi sẽ ước giúp anh."

Hắn nhắm mắt lại, thì thầm nguyện ước: "Mong chủ nhiệm Du và Thiêm Thiêm luôn khỏe mạnh hạnh phúc."

Bốp! Một tiếng động lớn! Chai nước nhựa còn lại một nửa bị Du Thư Lãng ném mạnh vào góc tường trong cơn tức giận!

Phù, Phàn Tiêu nhẹ nhàng thổi tắt nến...

Uống thuốc và ăn nửa chén cháo, sắc mặt Du Thư Lãng tốt hơn một chút.

Phàn Tiêu kiên trì dọn dẹp bát đũa, sau khi Du Thư Lãng xả hết cơn giận, anh không nói một lời, như thể trong phòng không có người này vậy.

Lau khô tay, bước ra khỏi nhà bếp, Phàn Tiêu thấy Du Thư Lãng đã ngủ trên ghế sofa.

Tìm chiếc chăn, vặn nhẹ đèn, Phàn Tiêu ngồi trên sàn trước ghế sofa, lẳng lặng nhìn Du Thư Lãng ngủ.

Hắn ngồi rất lâu, cuối cùng vào một khoảnh khắc không thể giữ được lý trí, từ từ nghiêng người, từng chút từng chút tới gần người đang ngủ trên ghế sofa.

Gần hơn một chút, lại ngửi thấy mùi tường vi dại. Gần hơn nữa, tham lam hít lấy hơi ấm.

Kề bên làn da tỏa ra hơi ấm, khoảng cách giữa Phàn Tiêu và Du Thư Lãng chỉ bằng một tờ giấy.

Hơi thở đã quấn lấy nhau từ lâu, người trong mộng đang ở ngay trước mắt, nhưng Phàn Tiêu lại dừng lại khi khoảng cách chỉ còn một tờ giấy.

"Chủ nhiệm Du đang thử thách tôi phải không?" Hắn bỗng dưng lên tiếng, "Nếu tôi hôn xuống, sẽ thế nào?"

"Sẽ chết." Du Thư Lãng không mở mắt trả lời.

Phàn Tiêu cong khóe môi, dưới ánh đèn mờ ảo, trong mắt toàn là nhu tình: "Tôi đi đây, anh nghỉ ngơi cho tốt, nếu cần gì, chỉ cần anh gọi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chạy đến."

Môi Phàn Tiêu chạm nhẹ vào mái tóc bồng bềnh của Du Thư Lãng, coi như đã hôn anh.

—-------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio