Editor: Gấu Gầy
"Thư Lãng, anh sao vậy?!"
Chiếc ô màu đen vội vã chặn nước mưa, Phàn Tiêu không kịp quan tâm đ ến khoảng cách, trực tiếp nắm lấy cổ tay Du Thư Lãng.
Bàn tay vốn ấm áp nay còn lạnh hơn cả mưa đêm, Phàn Tiêu giật mình, vội vàng cởi áo khoác ra quấn chặt lấy người.
"Sao cậu lại tắt máy?" Giống như đã lâu không nói chuyện, giọng nói của Du Thư Lãng trở nên khàn đặc, anh nhìn chằm chằm vào Phàn Tiêu, như thể mất hồn.
Phàn Tiêu đang cài nút áo cho Du Thư Lãng đột nhiên ngẩng đầu: "Anh đã gọi điện cho tôi à?"
"Không phải đã nói là có thể gọi bất cứ lúc nào sao, tại sao lại tắt máy?"
"Tôi..." Phàn Tiêu sợ Du Thư Lãng lo lắng, lại không muốn nói dối, sau một hồi suy nghĩ đã quyết định nói thật, "Bạch Tam Giây cứ gọi điện cho tôi, rất phiền, nên tôi đã tắt máy một lúc."
Tình trạng của Du Thư Lãng lúc này rõ ràng không tốt, Phàn Tiêu không biết liệu có liên quan đến cuộc gọi không được kết nối hay không, hắn vội vàng hỏi: "Anh gọi điện cho tôi có chuyện gì?"
Hóa ra không cần phải làm gì cả, người như Phàn Tiêu làm sao có thể chịu thiệt? Du Thư Lãng tự giễu cười khẽ, gạy tay Phàn Tiêu ra, lại đẩy một cái vào cán dù: "Không có gì, chỉ là vô tình chạm vào điện thoại mà thôi."
Xoay người, anh lại bước vào mưa. Bóng tối chỉ để lại một hình elip mờ ảo dưới ánh đèn đường, những dòng mưa rõ ràng dưới ánh đèn bao quanh người đàn ông, tạo thành một bóng lưng lẻ loi cô độc.
Ngay lập tức, Phàn Tiêu xông vào ánh sáng, đột nhiên giữ chặt Du Thư Lãng: "Anh đã hơn một năm không gọi điện cho tôi, làm sao có thể vô tình chạm vào? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Ánh mắt chăm chú, hắn phát hiện ra vẻ đau khổ thoáng qua trên khuôn mặt Du Thư Lãng: "Có chuyện gì vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
"Không có." Toàn thân Du Thư Lãng đau nhức, chân mềm nhũn, gần như không thể tự chống đỡ được cơ thể mình, anh muốn nhanh chóng kết thúc cuộc dây dưa với Phàn Tiêu, giấu đi sự buồn cười và chật vật của mình, "Tôi vừa từ phòng thí nghiệm trở về, rất mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, có được không Phàn Tiêu."
m cuối đã bị đè nén tức giận, sắc mặt Du Thư Lãng cực kỳ tệ, anh quay người muốn bỏ đi lần nữa, nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích của Phàn Tiêu.
Vòng tay mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện quanh eo, Phàn Tiêu cầm ô nghiêng người đè anh lên vách tường.
Chiếc ô lớn tránh mưa tạo ra một không gian riêng tư chật hẹp, bên ngoài ô chỉ thấy hai đôi chân dài quấn lấy nhau.
"Cơn mưa đến nhanh quá, sợ anh không mang theo ô, tôi đã đến viện nghiên cứu, nhưng họ nói anh đã tan làm rồi." Giọng nói của Phàn Tiêu vang lên dưới tán ô, trầm thấp chậm rãi, "Nhà anh cả đêm không sáng đèn, tôi lo lắng cho anh, nên đã đứng đợi bên đường, Thư Lãng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Phàn Tiêu, câu luôn luôn kiểm soát mọi bước đi của tôi, đây là cái mà cậu nói là không làm phiền đến cuộc sống của tôi sao?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Du Thư Lãng lộ ra một nụ cười khinh bỉ, nhưng trong tay áo lại nén ngón tay, chịu đựng nỗi đau liên tục trên cơ thể, "Không ở viện nghiên cứu, tôi nhất định phải ở nhà sao? Tôi không thể có việc khác để làm à, chẳng hạn như hẹn hò chẳng hạn?"
Phàn Tiêu cau mày, sau một lúc lại từ từ xoa dịu: "Hẹn hò? Để anh một mình đội mưa đón xe về nhà? Người đó kém cỏi đến mức như vậy, chủ nhiệm Du cũng để ý được sao?"
Cơ thể mệt mỏi đau đớn, bắt đầu khởi động sự bức bối của Du Thư Lãng, năm ngón tay phủ lên mặt Phàn Tiêu, anh dùng sức đẩy: "Là đàn ông thì còn hơn cậu, Phàn Tiêu, tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, trước khi tôi hết kiên nhẫn, tốt nhất cậu nên biến đi!"
Nghĩ về những hành động ti tiện của mình trước đây, sắc mặt của Phàn Tiêu dần trở nên ảm đạm, hắn đưa ô cho Du Thư Lãng, giọng nói chán chường như giếng cổ phủ bụi nhiều năm: "Anh không nói, tôi cũng sẽ tự mình điều tra." Hắn dừng lại một chút, rũ mắt, "Nếu thực sự là hẹn hò, người như vậy không thích hợp."
Du Thư Lãng thoáng nhìn Phàn Tiêu, nhận lấy ô, lướt qua hắn.
Vừa bước đi, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông chói tai trong đêm mưa yên tĩnh càng trở nên đột ngột. Đúng lúc tâm trạng phức tạp bồn chồn, lại muốn bỏ qua ánh mắt nóng bỏng phía sau, Du Thư Lãng không suy nghĩ đã nhấc máy, chưa kịp đưa lên tai, tiếng Tiết Bảo Thiêm la hét đã vang lên.
"Chủ nhiệm Du, anh không sao chứ? Mẹ nó, tôi nghe nói Bạch Tam Giây đã động thủ với anh?! Tôi không cố ý không nghe điện thoại của anh, vừa rồi tôi bị thằng cháu Trương Thỉ kia bắt cóc..."
Phía sau một trận gió động, Du Thư Lãng chưa kịp phản ứng thì điện thoại trong tay đã đổi chủ, Phàn Tiêu ánh mắt hung tợn, cầm điện thoại cắt đứt tiếng ồn ào của Tiết Bảo Thiêm: "Anh nói lại một lần nữa, Bạch Tam Giây đã động vào ai?"
Chưa đầy nửa phút, Phàn Tiêu đã cúp máy. Lúc này, hắn đã thu lại vẻ hung tợn, hết thảy như bình thường, chỉ là đôi mắt sâu hơn một chút.
Hắn rút ra một điếu son cắn giữa răng, hai tay rảnh rang, giúp Du Thư Lãng chỉnh lại quần áo: "Vết thương trên người anh có nghiêm trọng không?"
Du Thư Lãng im lặng một lúc, trả lời không đúng câu hỏi: "Bạch Vũ Bằng định xử lý cậu, tôi đến để xem náo nhiệt, tôi muốn xem con quỷ như cậu bị trêu chọc bắt nạt thế nào, chắc chắn rất thú vị, nghĩ đến đó thôi đã thấy hả hê."
"Biết rồi, anh chỉ là đi xem náo nhiệt." Phàn Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, "Về nhà tắm nước nóng, đừng để bị cảm."
Hắn cầm ô cúi đầu châm thuốc, hít sâu một hơi, nhét ô vào lòng Du Thư Lãng, rồi vẫy tay: "Tôi về đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút."
"Phàn Tiêu." Du Thư Lãng thay đổi sắc mặt, kéo lấy người đàn ông trong mưa, "Bạch Vũ Bằng không làm gì được tôi hết, cậu đừng đi tìm hắn."
Lần đầu tiên Phàn Tiêu thoát khỏi tay Du Thư Lãng, nói nhẹ nhàng: "Hôm nay tôi không nên tắt máy, cũng không nên có suy nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, lại càng không nên vì sự bình yên trước mắt mà nghĩ đến việc tha cho hắn một mạng, để mặc tên khốn kia đụng đến trên đầu anh."
Ngọn lửa điếu thuốc đã bị nước mưa dập tắt, Phàn Tiêu trong cơn mưa đêm cong khóe môi, cười rất đẹp trai nhưng lại khiến người ta ớn lạnh: "Đây chẳng phải là người tốt bị người ta khi dễ sao?" Hắn vứt bỏ điếu thuốc, giơ tay lau đi giọt nước mưa trên mặt Du Thư Lãng, "Yên tâm, tất cả tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."
Chiếc ô rơi xuống đất, Phàn Tiêu định rời đi nhưng bị Du Thư Lãng nắm chặt cổ áo dùng sức ném vào tường, đôi mắt lưu ly trở nên đỏ như máu, trong mắt Du Thư Lãng như chứa đầy thù hận: "Phàn Tiêu, tôi không phải Bồ Tát, tôi đã không chỉ một lần nghĩ đến việc trả thù cậu, đạp cậu dưới chân, nhìn cậu đau đớn không muốn sống! Nhưng người trả thù cậu không nên là Bạch Vũ Bằng, hắn không có tư cách, bởi vì cậu và hắn cùng một loại!"
Đột nhiên, tóc của Phàn Tiêu bị Du Thư Lãng nắm mạnh kéo về phía sau, buộc hắn ngẩng cao cằm. Siết chặt tóc trong tay, Du Thư Lãng cúi đầu nhìn hắn: "Cậu biết không, khi Bạch Vũ Bằng nói tôi rẻ tiền, mẹ kiếp tôi lại đồng ý, Phàn Tiêu, tôi đã đủ rẻ rồi, đã là trò cười trong miệng người khác rồi, xin cậu có thể bình tĩnh được không, đừng gây chuyện nữa!"
Phàn Tiêu không vùng vẫy, im lặng để Du Thư Lãng đè lên, hắn giang rộng cánh tay, ôm lấy vòng eo mạnh mẽ phía trước, dùng sức siết chặt.
Mặc kệ da đầu tê rần, hắn cúi người tựa vào vai của Du Thư Lãng, kìm nén âm thanh run rẩy: "Không ai có tư cách, chỉ có anh mới có thể trả thù tôi, Thư Lãng, xin anh hãy trả thù tôi đi, bằng bất cứ cách nào cũng được, tôi đều chấp nhận."
Cảm nhận được hơi ấm khác biệt với mưa đêm từ kẽ cổ, Du Thư Lãng buông lỏng bàn tay đang nắm tóc, trái tim như bị thiêu đốt một chút. Phàn Tiêu siết chặt anh, gần như muốn nghiền vào thân mình: "Anh không phải trò cười của người khác, cũng không..."
Ngay cả từ đó Phàn Tiêu cũng không muốn thốt ra, cảm thấy ngay cả khi lướt qua răng cũng là một sự khinh nhờn đối với Du Thư Lãng: "Chuyện gì tôi cũng nghe anh, chỉ có việc này không được, hắn dám động đến anh, phải gánh chịu hậu quả."
Chậm rãi đứng dậy, Phàn Tiêu dùng đôi mắt đỏ rực nhìn Du Thư Lãng, trịnh trọng nói: "Nhưng tôi sẽ không dùng phương pháp cực đoan, cũng không vi phạm pháp luật, anh yên tâm đi."
"Tôi..." Du Thư Lãng mím môi, đẩy Phàn Tiêu ra, đi về phía chung cư, theo sau là tiếng mưa rơi lất phất, "Tôi lo cho cậu làm gì chứ?"
Phàn Tiêu nhặt chiếc ô trên đất đưa qua, người đàn ông không nhận, hắn liền cầm ô nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau.
Quãng đường chỉ vài trăm mét, nhưng bước chân của Du Thư Lãng càng đi càng nặng, Phàn Tiêu không yên tâm, đi thẳng đến cửa nhà.
"Tôi muốn xem vết thương của anh, giúp anh bôi thuốc, rồi sẽ đi ngay, tuyệt đối không ở lại lâu."
Du Thư Lãng cảm thấy khó chịu, lười nói nhiều, chỉ đóng cửa chậm một chút, đã để Phàn Tiêu lọt vào.
Anh ngã xuống sofa, nhìn Phàn Tiêu bận rộn, pha trà gừng nóng, chuẩn bị nước tắm, lại lấy quần áo sạch từ tủ quần áo, rồi ngồi xổm trước mặt mình: "Tắm nước nóng trước đi, anh dầm mưa, tôi sợ anh bị cảm."
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu cũng ướt đẫm, thản nhiên "ừm" một tiếng.
Đi tới trước phòng tắm, Phàn Tiêu còn đi theo, Du Thư Lãng nghiêng đầu liếc hắn.
"Tôi... vào xem vết thương của anh, trong phòng tắm ấm áp, sẽ không bị lạnh."
Quần áo ướt bị lột ra, chỉ còn lại một chiếc qu@n lót, Du Thư Lãng tự nhiên trưng bày cơ thể: "Này, thấy chưa? Thấy rồi thì ra ngoài đi."
Cơ thể cao ráo khoẻ mạnh của anh đầy vết thương, trên vai, lưng, eo đan xen những vết bầm tím, da của Du Thư Lãng lại trắng, những dấu vết chồng chất càng thêm nhức mắt.
Phàn Tiêu đứng trước mặt Du Thư Lãng, đôi mắt trầm xuống không nói một lời, ngón tay run rẩy được gói trong nắm đấm, góc cằm khẽ lệch, mạch máu sau tai sôi sục.
"Đau không?" Giọng nói khàn khàn rung động trong hơi nước mờ mịt, ngón tay từ từ vươn ra, từng chút một chạm vào vết thương.
Da chạm da, lạnh chạm lạnh, Du Thư Lãng cắn chặt răng.
"Không đau mấy." Anh nói.
Bàn tay vuốt lên, như sợ người trước mặt đau, không hề mang theo chút lực đạo, như gần như xa: "Tôi luôn làm anh bị thương, đúng là tên khốn kiếp."
"Xin lỗi." Lời nói của Phàn Tiêu như nghẹt trong cổ họng, không lên không xuống, gần như nghẹn ngào.
Từ vai, đến lưng, bàn tay cuối cùng xoa lên đường cong eo, Phàn Tiêu cuối cùng ngẩng đầu, qua tầng hơi nước nhìn thẳng vào Du Thư Lãng: "Tôi rời xa anh, sẽ không làm anh bị thương nữa."
Hắn nhìn đũng qu@n đã căng phòng của Du Thư Lãng, do dự hồi lâu rồi mới hỏi: "Anh cần tôi giúp đỡ không?"
Lại thật lâu, mới nói tiếp: "Lần cuối cùng."
Du Thư Lãng xua tay hắn, bước đến bồn tắm, quay lưng cởi bỏ mảnh vải còn sót lại trên người, nhấc chân bước vào trong nước.
Phàn Tiêu đứng tại chỗ một hồi, cho đến khi trên gương mặt phủ một lớp sương mù, từng chút che đi đau thương của hắn.
Nhẹ nhàng thở dài, Phàn Tiêu xoay người hướng về phía cửa, cầm lấy tay nắm cửa, ấn xuống, nhưng lại nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Du Thư Lãng truyền đến từ phía sau.
"Không phải cậu nói sẽ giúp tôi sao?" Hơi nước ấm áp bám vào lông mi của Du Thư Lãng, khiến hàng mi nặng trĩu lạ thường, "Không phải đây là lần cuối cùng sao?"
Bàn tay cầm tay nắm cửa, một lúc lâu mới từ từ buông lỏng...
—------