Chỉ lát sau, Yến Tín báo tin về. Gã nói với Liễu chưởng quỹ, người trong xe ngựa là giáo úy dưới trướng Phiêu Kỵ tướng quân, lần này tới là để thu mua dược vật thay triều đình.” Liễu chưởng quỹ hỏi: “Hắn thu mua loại thuốc nào, vì sao không đến Thiên Niên các chúng ta, hẳn hắn không biết toàn bộ dược vật Thiên Niên các đang giảm phân nửa sao?” Yến Tín nói: “Hắn từng tới Thiên Niên các chúng ta, có điều chưởng quỹ trực nói với hắn, Thiên Niên các không bán thuốc nứt da, cho nên hắn mới đành đến Phượng Minh thương hội.” Liễu chưởng quỹ vỗ tay một cái, kinh ngạc kêu lên: “Nguy rồi, bọn ngu xuẩn, làm hỏng chuyện lớn rồi. Phiêu Kỵ tướng quân phái người thu mua thuốc nứt da chắc chắn không phải chỉ là vụ làm ăn vài trăm lượng.” Liễu chưởng quỹ lập tức đi Thiên Niên các triệu tập nhân thủ, chuẩn bị tìm cách cướp vụ làm ăn này. Vì hiện tại Phùng Vũ Thạch đang ở trong phủ thành chủ, cho nên Liễu chưởng quỹ tìm tới Vu chưởng quỹ để ông ta giúp đỡ bắc nối. Thành chủ là em vợ của Vu chưởng quỹ. Liễu chưởng quỹ được Ngạo Tử An đồng ý, mang theo một nhóm tướng tài đắc lực, lại mang cả lễ vật vội vàng đến phủ thành chủ. Vu chưởng quỹ đi đến trước cửa phủ thành chủ chào hỏi, đám binh sĩ thủ vệ lập tức cho qua. Mọi người đều biết ông ta là anh rể của thành chủ. Chị gái thành chủ xuất thân thế gia võ tướng, vì tính cách quá tệ, dung mạo lại quá kém cho nên không thể gả được, cuối cùng vẫn là Vu chưởng quỹ đưa tay đón nhận nàng ta. Lúc ấy, trong thành không ít người đều đánh cược, cược đến năm thứ mấy Vu chưởng quỹ bị phu nhân đánh chết. Không ngờ mấy năm nay hai vợ chồng hòa thuận, chưa từng xảy ra bất kỳ bất hòa gì. Còn thành chủ dường như cũng rất tôn trọng vị anh vợ này của mình. Dù sao cũng chỉ có ông ta có thể hàng phục chị gái mình. Không bao lâu sau, Vu chưởng quỹ dẫn theo một đám người của Thiên Niên các đi gặp thành chủ đại nhân. Thành chủ tên là Triệu Thắng, cũng xuất thân võ tướng, là một nhân vật sát phạt quả đoán, tu vi cũng không tệ. Giờ phút này hắn ta đang bận thiết yến tiếp đãi hảo hữu của mình, Phùng Vũ Thạch, nhìn thấy anh rể tới, hắn ta lập tức chào hỏi. “Tỷ phu, huynh đến à? Đúng lúc quá, cùng ngồi uống rượu nào.” Nhưng khi hắn ta phát hiện đối phương dẫn nhiều người tới như vậy thì không khỏi nghi hoặc “Ồ? Những người này là ai?” Vu chưởng quỹ giới thiệu: “Vị này là đồng liêu của ta, Liễu Đằng, Liễu chưởng quỹ. Hắn đại diện Thiên Niên các tới đây.” Triệu thành chủ nhíu mày, chẳng thèm ngó tới Liễu chưởng quỹ: “Ngươi chính là Liễu chưởng quỹ phản chủ cầu vinh kia sao, ở đây không có chỗ cho ngươi ngồi, đứng đấy đi.” Sau đó, hắn ta lại trách cứ Vu chưởng quỹ: “Tỷ phu, sao huynh có thể giao lưu với loại tiểu nhân này. Phượng Minh thương hội đối với các huynh cũng không tệ.” Triệu thành chủ xuất thân võ tướng, cực kỳ ghét chuyện phản chủ cầu vinh. Nếu không nể Vu chưởng quỹ là anh rể của mình thì hắn ta đã bảo binh sĩ dùng loạn côn đánh đám người này đi lâu rồi. Liễu chưởng quỹ mỉm cười nói: “Bẩm thành chủ, ta đại diện Thanh Long thương hội đến bàn chuyện làm ăn với Phùng giáo úy.” Lão ta nhấn mạnh sau lưng lão ta có Thanh Long thương hội. Ý tứ rất đơn giản. Thế lực khổng lồ như Thanh Long thương hội một thành chủ nho nhỏ như ngươi không thể trêu vào được. Triệu thành chủ không kìm được nhổ một bãi xuống bên chân Liễu chưởng quỹ. “Thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.” Hắn ta kiêng kị Thanh Long thương hội, nhưng cũng chán ghét loại tiểu nhân như Liễu chưởng quỹ. Có điều, cuối cùng hắn ta cũng chỉ mắng hai câu chứ không đuổi bọn họ đi. Phùng Vũ Thạch lúc này, đang ngồi đối diện Triệu thành chủ, cùng hắn ta uống rượu. Triệu thành chủ là bạn chí thân của hắn ta. Người Triệu thành chủ không thích, hắn ta cũng rất ghét. Phùng Vũ Thạch lạnh nhạt nói: “Liễu chưởng quỹ, ngươi cần nói gì thì nói mau đi. Phùng mỗ còn có công sự muốn bàn với Triệu huynh đệ, người ngoài không thích hợp ở lại.” Liễu chưởng quỹ nịnh nọt cười một tiếng, vẫy vẫy tay, bảo người đưa ra một hộp gấm dâng cho Phùng Vũ Thạch. “Đây là lễ vật thương hội chúng ta tặng ngài. Mong Phùng giáo úy vui vẻ nhận giúp.” Phùng Vũ Thạch mở hộp gấm ra xem lập tức hít sâu một hơi. “Đan dược tứ phẩm ---- Tam Chuyển Ngưng Hồn đan?” Đan dược này giá trị ít nhất . lượng. Phùng Vũ Thạch không rõ: “Liễu chưởng quỹ, ngươi dâng hậu lễ thế này rốt cuộc là muốn nói gì với ta?” Liễu chưởng quỹ cười hắc hắc: “Nghe nói Phùng giáo úy đang thay triều đình mua thuốc nứt da. Tiểu nhân hi vọng được cùng ngài làm vụ buôn bán này.” Phùng Vũ Thạch càng hồ đồ: “Đây chẳng qua chỉ là vụ làm ăn bình thường khoảng một triệu lượng bạc, vậy mà ngươi lập tức đem ra một viên đan dược tứ phẩm tặng ta. Nếu như vậy hình như các ngươi đang làm ăn thua lỗ rồi đấy. Huống hồ, ta từng đến Thiên Niên các, chưởng quỹ trực của các ngươi nói không trữ thuốc nứt da.” Liễu chưởng quỹ cười to: “Đúng là Thiên Niên các chúng ta không có hàng tồn nhưng ngài nên biết, sau lưng chúng ta là Thanh Long thương hội, trên đời này có thứ gì Thanh Long thương hội chúng ta không lấy được chứ?” Phùng Vũ Thạch nhíu mày, thái độ lập tức bắt đầu dao động. Liễu chưởng quỹ thấy Phùng Vũ Thạch dao động, lại thêm mắm thêm muối nói: “Chất lượng dược liệu của Phượng Minh thương hội sao tốt bằng Thiên Niên các chúng ta. Thuốc của bọn họ đều là loại hàng thật giả lẫn lộn. Nếu ngài mua thuốc của bọn họ, chắc chắn dược hiệu sẽ không tốt, đến lúc đó triều đình trách tội chỉ e Phùng giáo úy ngài sẽ không đảm đương nổi.” Phùng Vũ Thạch bị Liễu chưởng quỹ nói vậy thì cũng bắt đầu lo lắng. Chủ yếu là bởi vì hắn ta không hiểu rõ về Phượng Minh thương hội. Thanh Long thương hội danh tiếng truyền xa, thực lực mạnh mẽ, điều này ai cũng biết. Còn Phượng Minh thương hội thì chỉ là một thương hội nhỏ mà thôi, mặc dù là thương hội uy tín lâu năm nhưng cũng đã xuống dốc. Phùng Vũ Thạch cân nhắc kỹ vẫn cảm thấy chọn Thanh Long thương hội sẽ ổn thỏa hơn một chút. Hắn ta thở dài: “Nhưng ta đã bàn bạc xong với Thanh Hoa tiên sinh rồi...” Liễu chưởng quỹ mỉm cười nói: “Chuyện bàn xong vẫn có thể thay đổi. Dù sao hai bên vẫn chưa ký khế ước gì.” Phùng Vũ Thạch ngẫm nghĩ, nhận món đồ Liễu chưởng quỹ tặng mình vào ngực: “Vậy được. Để ta đích thân đi nói với Phượng Minh thương hội một tiếng, vụ làm ăn này cứ quyết thế đi. Có điều các ngươi cũng nhất định phải mau chóng gom thuốc nứt da giúp ta. Đại quân triều đình đang cần dùng gấp đấy.” Liễu chưởng quỹ: “Tuân mệnh.” Triệu thành chủ đứng bên nhìn cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở một câu: “Phùng lão đệ, tên họ Liễu này rất gian trá. Ngươi cẩn thận một chút.” Phùng Vũ Thạch: “Ta sẽ cẩn thận.” Viên đan dược trị giá hai mươi vạn lượng này vẫn khiến Phùng Vũ Thạch động lòng. Hắn ta đứng dậy: “Ta đi Phượng Minh thương hội để nói chuyện rõ ràng với bọn họ.” Nói xong, hắn ta bảo thủ hạ chuẩn bị xe ngựa rồi dẫn người đến Phượng Minh thương hội. Liễu chưởng quỹ cũng mang người theo sát phía sau, muốn đi xem trò vui ở Phượng Minh thương hội. ※※※