Phế Đế Làm Phi

chương 77: ám sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

//

Edit: Chary

____________________________

Qua giờ tý, dòng người thưa dần, màn trời hạt sắc điểm xuyến vài đóm sao thưa, vầng trăng tỏ rọi xuống nhân gian một vầng sáng bạc, trên đường phố chỉ còn lác đác vài nhà buôn và nhân khách về muộn.

Bốn người Mộc Tử Khâm đã vui chơi tận hứng, bấy giờ trên tay mỗi người cầm đầy túi lớn bao nhỏ chuẩn bị hồi cung.

"Tử Khâm cẩn thận!"

Bốn người vừa đi qua ngã rẽ, bỗng một mũi ngân tiễn xuất hiện phóng thẳng về phía Mộc Tử Khâm. Đồng tử Tiêu Chấn Diệp rút lại, hắn cấp tốc rút kiếm hất bay mũi tiễn đồng thời vươn tay gắt gao ôm Mộc Tử Khâm vào lồng ngực.

Khi khí tức nam nhân quen thuộc truyền đến và hơi thở nóng rực phả bên cổ, Mộc Tử Khâm mới kịp phản ứng. Y có phần lúng túng đẩy Tiêu Chấn Diệp ra, lại theo bản năng túm chặt cổ tay Mộc Tử Trạc.

Y lạnh mắt quan sát mười mấy tên hắc y nhân tay cầm ngân kiếm, sát khí đằng đằng vây tới chỗ họ từ bốn phương tám hướng, rồi kéo Mộc Tử Trạc vào giữa mình và Tiêu Chấn Diệp.

Hạ Vân Dương cũng nhận thấy tình hình. Ba người tạo thế bao quanh bảo hộ Mộc Tử Trạc không biết võ công ở giữa, cảnh giác nhìn chăm chăm bọn hắc y nhân.

"Các ngươi là người phương nào?" Mộc Tử Khâm lạnh lùng nhìn tên đứng đầu.

Hắc y nhân kia chẳng có ý trả lời, gã hô to 'động thủ', tất cả hắc y nhân lập tức theo lệnh phát động công kích.

Ba người Mộc Tử Khâm trao đổi ánh mắt, chỉ thấy trường kiếm trong tay chợt lóe hàn quang, cả ba đồng loạt vọt vào triền đấu cùng đám hắc y nhân.

Có tên hắc y nhân thừa cơ ba người không thể phân tâm lao tới đánh lén Mộc Tử Trạc, song chẳng đợi gã động tới người cậu đã bị Mộc Tử Khâm một kiếm cắt đứt cuốn họng.

Máu tươi ấm nóng văng đầy mặt Mộc Tử Trạc, cậu bỗng trợn tròn cả mắt, thần kinh dường như thắt chặt.

Mộc Tử Khâm tưởng rằng cậu bị dọa sợ, bèn nắm lấy tay cậu ôn nhu an ủi: "Tử Trạc đừng sợ, có hoàng huynh ở đây bảo hộ đệ......"

Điều khiến Mộc Tử Trạc sợ hãi kỳ thật là hai tên hắc y nhân thình lình xuất hiện nhân cơ hội Mộc Tử Khâm phân tâm giải quyết bên này mà cùng lúc tấn công y.

"Hoàng huynh coi chừng!"

"Tử Khâm cẩn thận!"

"A Khâm cẩn thận!"

Ba tiếng hô đồng thời vang lên.

Mắt thấy hai thanh trường kiếm sắp đâm trúng thân thể Mộc Tử Khâm, Tiêu Chấn Diệp và Hạ Vân Dương đều theo bản năng cố hết sức thoát khỏi vòng đấu lao về phía y.

Tiêu Chấn Diệp trước Hạ Vân Dương một bước che chắn trước mặt Mộc Tử Khâm. Chỉ nghe 'phốc' một tiếng, hai kiếm kia song song tiến nhập cơ thể Tiêu Chấn Diệp.

Tiêu Chấn Diệp đau đớn hét lên nhưng chẳng hề tránh đi mà ôm chặt Mộc Tử Khâm còn mãi che chở Mộc Tử Trạc vào lòng mình, vì y ngăn trở tất thảy những tổn thương.

Hạ Vân Dương chậm chân tới sau trông thấy màn này tức thời cáu giận, tại sao chuyện gì cũng bị hắn giành trước thế?

Song lúc này chưa phải thời điểm tính toán chuyện đó, Hạ Vân Dương trở tay vung kiếm, hai tên hắc y nhân chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi lăn ra đất, những tên khác muốn tới gần bọn họ đều bị Hạ Vân Dương từng tên từng gϊếŧ sạch.

Lúc nảy, khi Mộc Tử Khâm ý thức được hai tên kia muốn đánh lén mình thì đã chẳng còn thời gian né tránh, y đành phải che kín cho Mộc Tử Trạc, dự định cứng rắn chống đỡ kích này.

Thế nhưng đau đớn trong tưởng tượng không ập tới, đương lúc nghi hoặc thì y nghe thấy âm thanh binh khí xé rách da thịt cùng với tiếng kêu rên, y đã được bao trọn trong một lòng ngực ấm áp.

Mộc Tử Khâm vô thức ngẩng đầu, nương ánh trăng y trông thấy dòng máu đỏ sẫm tẫm qua y bào huyền sắc nhỏ xuống nền đất tung nở từng đóa huyết hoa.

"Tiêu Chấn Diệp!"

Con ngươi Mộc Tử Khâm khẽ run lên, tròng mắt y như bị máu tươi nhiễm đỏ. Y nhẹ nhàng lui khỏi vòng tay của Tiêu Chấn Diệp, thừa khi hắn chưa kịp phản ứng mà bỏ lại một câu "Thay ta bảo vệ Tử Trạc" rồi rút kiếm vọt vào đám hắc y nhân.

Hạ thủ âm ngoan, chiêu chiêu đoạt mạng, tay áo hồng sắc tung tay vẽ thành từng luồn sáng bạc dưới bóng trăng soi, những hắc y nhân có gan xông tới đều không toàn mạng......

Ngặt nỗi địch nhân mỗi lúc một nhiều, ba người bọn họ còn phải bảo hộ Mộc Tử Trạc chẳng biết tí công phu nên dần rơi xuống thế hạ phong.

Tiêu Chấn Diệp bị thương, vết thương đang đổ máu nhưng hắn vẫn không ngừng khua kiếm gϊếŧ địch, dần dà khiến thân thể chống đỡ không nỗi.

May thay Mộc Tử Khâm đã thành công phóng tín hiệu, cứu binh chắc hẳn chẳng bao lâu sẽ đuổi tới.

"Ngươi sao rồi Tiêu Chấn Diệp?"

Mộc Tử Khâm không nén nỗi lo lắng nơi đáy mắt khi thấy Tiêu Chấn Diệp mặt mày trắng bệch, thân thể ngày càng mất sức.

"Ta... không sao!" Tiêu Chấn Diệp cắn răng trả lời, đoạn tiếp tục huy động trường kiếm gia nhập vòng ác chiến.

Một hồi đao quang kiếm ảnh.........

"Tiêu Chấn Diệp, cẩn thận phía sau!"

Mộc Tử Khâm vừa giải quyết xong một kẻ đánh lén Mộc Tử Trạc thì vô thức nhìn thoáng qua phía Tiêu Chấn Diệp đã sắp kiệt lực.

Cái liếc mắt này đúng lúc bắt gặp một hắc y nhân muốn lợi dụng thời cơ tập kích Tiêu Chấn Diệp khi hắn đang cùng tên trước mặt triền đấu.

Khoảnh khắc mũi kiếm lóe ánh bạc sắp sửa đâm trúng người Tiêu Chấn Diệp, hô hấp Mộc Tử Khâm như đình chỉ, đồng tử chợt khuếch đại, y thậm chí có thể nghe rõ âm thanh vải vóc bị xé toạt.

Rồi giây tiếp theo, họ nghe tiếng 'hưu' vọng đến, một mũi tên lấy góc độ xảo diệu xuyên qua đám người đánh thanh kiếm kia rơi xuống đất, cùng lúc đó hồng quang bao phủ tầm nhìn, dải trường tiên màu máu thủ tiêu nốt kẻ đánh lén Tiêu Chấn Diệp.

Mộc Tử Khâm thuận thế nhìn sang, liền thấy Mạnh Hào và Phù Nhã dẫn theo nhân mã xuất hiện ở đầu ngỏ.

Phù Nhã vận một thân kính trang đỏ chói, tay cầm huyết sắc trường tiên. Mạnh Hào tay nâng trường cung, vẫn đang duy trì tư thế giương cung đáp tiễn.

Vừa thấy hai người bọn họ, Mộc Tử Khâm bất giác thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đồng thời hiển hiện mạt kinh hỉ.

Nhanh như vậy họ đã hoàn thành nhiệm vụ trở về rồi sao?

"Bảo hộ nhị vị điện hạ!" Mạnh Hào và Phù Nhã dẫn đầu lao về phía bọn hắc y nhân, đội nhân mã huấn luyện nghiêm chính phía sau cũng gia nhập cuộc chiến.

Thời gian chưa tới một khắc, đám hắc y nhân đã thua tan tác, người chết kẻ bị thương kẻ thì đào tẩu.

Sau khi xác nhận Mộc Tử Khâm an toàn, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc không chống đỡ nỗi nữa, tầm mắt hắn tối sầm, thân thể thoát lực trượt xuống.

"Tiêu Chấn Diệp!"

.........

Vừa hồi cung Mộc Tử Khâm liền bị Mộc đế gọi sang giáo huấn.

Mộc Tử Khâm yên lặng cúi cầu nghe Mộc đế răng dạy suốt hai canh giờ mới được thả đi. Y rời đại điện nhưng không lập tức trở về mà chuyển hướng sang chỗ Tiêu Chấn Diệp.

Bấy giờ Tiêu Chấn Diệp vẫn còn mê man, ngự y ở bên cạnh giúp hắn xử lý vết thương.

Chứng kiến từng chậu máu loãng được bê ra, và vết thương sâu hoắm huyết nhục mơ hồ trên người Tiêu Chấn Diệp, lòng y chợt đau âm ĩ.

Tiêu Chấn Diệp trúng một kiếm ngay bên mạn sường, hắn lại đang hôn mê nên gây chút cho việc xử lý vết thương, Mộc Tử Khâm thấy thế liền bảo: "Để ta đến giúp."

Y ngồi xuống bên mép giường, vươn tay ôm nửa người Tiêu Chấn Diệp để hắn tựa vào ngực mình đồng thời giúp miệng vết thương bên hông hướng lên trên, chuẩn bị xong tất thảy mới cho ngự y bắt đầu xử trí.

Ngự y rất đỗi ngạc nhiên, Thái tử điện hạ xưa nay cao ngạo bất cận nhân tình vậy mà có thể thân cận một tên chất tử.

Ngự y không khỏi nhìn Tiêu Chấn Diệp nhiều hơn vài lần, hồi sau mới bắt tay vào sơ cứu vết thương bên mạn sườn của hắn.

"Thưa Thái tử điện hạ, thương thế trên người Tiêu Ngũ hoàng tử có phần nghiêm trọng, vũ khí sát thủ sử dụng có tẩm chất độc nên bây giờ vết thương đã bắt đầu thối rữa, cần phải cắt bỏ hết phần thịt thối này đi mới tốt." Ngự y vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói.

Chân mày Mộc Tử Khâm xoắn chặt, đáp: "Được, Vương thái y cứ chữa trị, bản thái tử phối hợp với ngươi giữ hắn lại."

Được Mộc Tử Khâm chấp thuận, Vương thái y tức thì tập trung tinh thần, hơ lưỡi dao qua lửa để tiêu độc rồi cẩn thận từng li cắt bỏ phần thịt thối bên miệng vết thương.

"A a a..." Lưỡi dao nóng rực cắt gọt quanh vết thương máu thịt lẫn lộn, Tiêu Chấn Diệp giữa cơn mê đau đến giật bắn.

"Tiêu Chấn Diệp, ngươi ráng nhịn một chút......" Mộc Tử Khâm gắt gao ôm lấy hắn, không để hắn lộn xộn.

Nhưng Tiêu Chấn Diệp càng lúc càng vùng vẫy dữ dội, khí lực hắn lớn kinh người, cả đám hạ nhân cùng lên giữ cũng chẳng kiềm nỗi hắn.

Điều đấy chứng tỏ hắn đang phải chịu bao nhiêu đau đớn.

Mộc Tử Khâm nhìn trán hắn đẫm ướt mồ hôi, khuôn mặt khôi ngô vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, y lại nhớ tới cảnh tượng dưới bóng trăng người nọ chắn ở phía trước, bất chấp nguy hiểm khăng khăng ôm chặt lấy y, dùng thân thể máu thịt thay y đón đỡ hai chiêu kiếm.

Mộc Tử Khâm cảm thấy tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẽn, nhức nhối âm ĩ, rồi sau cùng bị một thứ tình cảm không tên bao phủ.

"Hự a ...." Tiêu Chấn Diệp giãy dụa quá mạnh, hất cả đám cung nhân ngã lăn ra đất. Ngay khi Tiêu Chấn Diệp sắp vùng thoát, Mộc Tử Khâm dưới tình thế cấp bách đột nhiên cúi người hôn lên đôi môi khô nứt tái nhợt của hắn.

Khí tức quen thuộc truyền đến, Tiêu Chấn Diệp bỗng ngừng giãy dụa.

Tuy hắn không thanh tỉnh, nhưng tiềm thức cảm nhận được Mộc Tử Khâm đang ở đây.

Ý niệm bảo hộ Mộc Tử Khâm hằn sâu vào tâm trí hắn, bất kể tình huống thế nào hắn cũng vô thức không muốn tổn thương y, nên vẫn buông tha chống cự dù cơn đau chẳng ngớt.

Mà sau khi thả lỏng, ý thức muốn thân cận người nọ dần chiếm thế thượng phong, Tiêu Chấn Diệp mượn thế đảo khách thành chủ ôm chầm thắt lưng Mộc Tử Khâm, đầu lưỡi công thành đoạt đất chủ động khiến cái hôn thêm sâu.

Mộc Tử Khâm trợn tròn mắt, trong lúc ngây người đã để đầu lưỡi Tiêu Chấn Diệp thành công tiến nhập. Y vừa thẹn vừa giận muốn cắn chết tên này cho xong, tuy nhiên vừa nghĩ đến tình trạng của Tiêu Chấn Diệp, y bèn phải cứng rắn kiềm chế xúc động, mặc cho hắn làm xằng làm bậy trong miệng mình.

Dư quang liếc thấy ngự y sợ tới điếng người và bọn cung nhân đang trợn mắt há mồm, Mộc Tử Khâm nhất thời càng thêm phẫn nộ. Đón thấy ánh mắt bén như dao của y, ngự y vội vàng cúi đầu tiếp tục xử lý vết thương cho Tiêu Chấn Diệp, cung nhân cũng hớt hãi tản đi.

Vì Tiếu Chấn Diệp chịu phối hợp nên việc trị liệu kế tiếp dễ dàng hơn nhiều, dù vẫn đau đớn nhưng hắn không còn ra sức vùng vẫy nữa, chỉ ẩn nhẫn nắm chặt chăn nệm mặc cho lòng bàn tay bị cứa đến xuất huyết.

Đợi khi vết thương được băng bó xong xuôi, Tiêu Chấn Diệp triệt để ngất liệm.

Khóe môi Mộc Tử Khâm đỏ tấy cả lên, y lướt mắt nhìn những người có mặt trong phòng, lạnh giọng nói: "Quản cho tốt cái miệng của các ngươi, nếu ai dám nhiều lời về chuyện đêm nay thì cứ chuẩn bị gánh chịu hậu quả!"

Mọi người vội cúi đầu, đáp: "Nô tỳ / Nô tài / Hạ quan không nhìn thấy gì cả......"

Mộc Tử Khâm hừ nhẹ một tiếng. Y thoáng liếc qua Tiêu Chấn Diệp sắc mặt trắng bệch đang ngủ say ở đằng kia rồi bực dọc chà lau cánh môi bị sưng đỏ, cuối cùng lưu lại một câu "Chăm sóc tốt hắn cho" xong mới xoay người ly khai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio