//
Edit: Chary
__________________________________
"! ! !!!"
Mọi người kinh hãi tột cùng, vũ giả kia không thiết sống nữa sao? Lẽ nào không trông thấy sắc mặt bệ hạ đã đen tới cực điểm rồi?
Liễu An Di vừa giận vừa sợ, xúc động muốn xông lên vả mặt tiện nhân kia, nhưng sau đó chạm phải ánh mắt của Liễu Hạo Diễm, đành thành thật ngồi xuống.
Không khí tại đại điện cơ hồ đóng băng, Tiêu Chấn Diệp vốn định lập tức xử trí kẻ không biết trời cao đất rộng này, lại bỗng dưng xuất hiện ý tưởng, hắn chuyển tầm mắt về phía Mộc Tử Khâm.
Mà Mộc Tử Khâm ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho bọn họ, khóe môi thủy chung ngậm mạt tựa tiếu phi tiếu, y thản nhiên thưởng thức ly rượu trong tay, biểu tình phong khinh vân đạm, tựa hồ tất thảy sự tình chung quanh đều vô quan với y.
Vặn vẹo bất cam xen lẫn nổi buồn tịch mịch chợt lóe trong mắt Tiêu Chấn Diệp, không rõ hắn lấy tâm ý từ đâu mà siết chặt thắt lưng vũ giả, tiếp nhận ly rượu uy tới.
"! ! !!!"
Mọi người lần nữa kiếp sợ, loại tình huống này trước đây chưa từng phát sinh, xem ra vũ giả có thủ đoạn hơn người a.
Vẻ mặt Liễu An Di âm trầm vô cùng.
Ánh mắt quần thần đều trở nên vi diệu, coi bộ hai vị ở Huyễn Hoa cung và Di Đồng cung có đối thủ rồi.
Đương nhiên cũng có số ít người chú ý tia bất cam lập lòe nơi đáy mắt Tiêu Chấn Diệp, Liễu Hạo Diễm là một trong số đó, mâu sắc hắn ta lạnh lùng, nguyên lai bệ hạ của họ đối với Mộc phi nương nương còn lưu tâm sâu đậm hơn bọn họ tưởng.
Uống cạn ly rượu, sau cùng Tiêu Chấn Diệp cắn một ngụm bên khóe môi vũ giả, tán dương: "Rượu do tiểu mỹ nhân đút đúng là khác biệt, quả nhiên hương thuần.
"
Ánh mắt làm như vô ý liếc qua Mộc Tử Khâm.
Chứng kiến Mộc Tử Khâm chẳng phản ứng nửa phần, con ngươi Tiêu Chấn Diệp ảm đạm, tay dùng thêm chút lực, đem mỹ nhân ngồi trên đùi toàn bộ ôm vào ngực, khiến cho vũ giả hô tiếng hờn dỗi cùng chúng đại thần kinh thán.
Sắc mặt Liễu An Di càng thêm âm trầm, hắn tốn khí lực cực lớn mới khống chế chính mình không đem người nọ bầm thây vạn đoạn.
"Ngươi tên là gì?" Tiêu Chấn Diệp hỏi.
Đột nhiên được đế vương hỏi tên, vũ giả kia có chút thụ sủng nhược kinh, mềm mại đáp lời: "Nô hạ tên gọi Phù Nhã, là! ! "
"Phù Nhã rất hợp ý trẫm, phong làm Nhã phi, thưởng ngàn lượng hoàng kim, ban cho Mộng U cung, nội trong hôm nay nhập cung.
" Vũ giả chưa dứt lời, Tiêu Chấn Diệp cắt ngang y, lần nữa lơ đãng liếc sang Mộc Tử Khâm bên kia.
Vũ giả nghe vậy thì cực kỳ kinh hỉ, vụng về hành lễ theo quy cũ Trung Nguyên tạ ơn Tiêu Chấn Diệp, thanh âm điềm đạm: "Tạ bệ hạ ~"
Tiêu Chấn Diệp chẳng quan tâm, trước sau đều tập trung trên người Mộc Tử Khâm, thấy y vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh nhạt, hắn bỗng nở nụ cười.
Tiếng cười khàn khàn mang theo tự giễu vang lên khiến đại điện thình lình thêm trầm lãnh, lộ vẻ đặc biệt thê lương.
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần, Tiêu Chấn Diệp nhấc Mộc Tử Khâm lên vai, sải bước rời khỏi đại điện.
"Bệ hạ! ! !.
" Mỹ nhân dị vực bất ngờ bị Tiêu Chấn Diệp thô lỗ đẩy xuống đất, tựa hồ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, y dõi theo bóng lưng Tiêu Chấn Diệp ủy khuất gọi.
Tiêu Chấn Diệp thế nhưng ngó lơ, hắn vỗ mông người đang lộn xộn trên vai, dưới biểu tình quái dị của quần thần ly khai bất hồi đầu.
Lưu lại chúng đại thần trong điện ngơ ngác nhìn nhau.
Liễu An Di bị bỏ mặc nơi đó, mục quang như độc xà nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay.
Tiêu Chấn Diệp trầm mặt khiêng Mộc Tử Khâm không ngừng giãy dụa một đường đi thẳng về Huyễn Hoa Cung, làm cho không ít cung nữ thái giám nhìn trộm.
Linh Tuyết đang chiếu cố Xích Vũ, bắt gặp Tiêu Chấn Diệp khiêng Mộc Tử Khâm sang đây, vội nghênh đón: "Bệ hạ, nương nương đây là! !.
.
"
Chỉ là nàng chưa nói hết lời, liền cảm nhận được một trận gió lướt qua, thân ảnh Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm đã đi xa mấy thước.
"Hí ——"
Xích Vũ trông thấy người ta khi dễ chủ nhân nhà mình, nó hí vang giơ vó xông lên, nề hà giờ phút này nó đang bị dây thừng chặt chẽ buộc vào cọc gỗ, chẳng thể tránh thoát.
"Ầm!"
Tiến vào sương phòng, Tiêu Chấn Diệp lập tức hung hăng ném Mộc Tử Khâm lên giường.
Mộc Tử Khâm nào kịp đứng dậy đã cảm thấy giường nệm lún xuống, sau đó thân thể Tiêu Chấn đè ép tới.
Tiêu Chấn Diệp đem hai tay chính mình cùng Mộc Tử Khâm mười ngón tương giao, cầm cố trên giường.
Mộc Tử Khâm cau mày, âm thầm dùng lực ý đồ thoát khỏi trói buộc, chẳng qua lực đạo này so với áp chế của Tiêu Chấn Diệp căn bản không đáng đề cập.
Mộc Tử Khâm đứt khoát buông bỏ đấu tranh, lạnh lùng nhìn người nằm trên thân mình.
Trông hồng y mỹ nhân bị bản thân giam trong lồng ngực, song nhãn Tiêu Chấn Diệp đỏ sậm, tựa hồ đương nổ lực kiềm chế tâm tình: "Ngươi muốn trẫm làm thế nào đây? Ngươi rốt cuộc muốn trẫm phải làm đến thế nào nữa?"
Thanh âm kia tràn ngập phẫn nộ cùng lên án, lại ẩn chứa vài phần ủy khuất và bất lực.
Mộc Tử Khâm nhập cung thấm thoát nửa năm, trong nửa năm qua chỉ cần y muốn, hắn có lần nào chối từ?
Tất cả những thứ có thể hoặc không thể hắn đều cấp cho Mộc Tử Khâm, dành cho y toàn bộ bao dung và thiên vị, nhưng mà Mộc Tử Khâm thì sao? Y luôn xem nổ lực của hắn như vô hình, biến tấm chân tâm thành cỏ rác, vô tình giẫm đạp! !.
Có chăng Mộc Tử Khâm y tâm làm từ sắt đá? Liền tính thật sự là sắt đá, lâu như vậy cũng nên tan chảy rồi, hà cớ gì tâm y vẫn lạnh băng? Dù cho hắn làm nhiều đến thế, trong lòng Mộc Tử Khâm y vẫn vô pháp cho hắn một vị trí sao? Chỉ một chút mà thôi.
"
Y rốt cuộc muốn hắn phải làm sao? Y còn muốn hắn phải làm thế nào a? Lẽ nào muốn hắn moi ra trái tim cho y xem?
Lửa giận bất cam bùng phát, bởi đơn phương tình nguyện thời gian quá lâu không nhận được hồi báo, ép cho lý trí căng tựa dây dàn lần nữa đứt gãy, Tiêu Chấn Diệp kiềm chặt hai tay Mộc Tử Khâm trên đỉnh đầu, tàn nhẫn gặm cắn cánh môi y, mang theo lên án cùng trừng phạt.
"Ưm!.
" Nụ hôn thô bạo như thể cuồng phong bạo vũ khiến Mộc Tử Khâm kêu rên ra tiếng, y còn chưa phản ứng thì trên người chợt lạnh, y phục bị người nọ xé nát, tiếp đó liền tinh tường cảm thụ! ! !
! ! !!!
Mộc Tử Khâm đánh cái giật mình, tròng mắt y khẽ đảo, nhắm chuẩn thời cơ ngoan tuyệt nâng cước đá vào giữa hai chân hắn.
đam mỹ hài
"A!" Tiêu Chấn Diệp nhất thời chưa chuẩn bị, vậy mà thật sự bị Mộc Tử Khâm đá trúng, hắn đau đớn la lên, tạm thời buông tha Mộc Tử Khâm.
Mộc Tử Khâm nhân lúc này nhanh chóng chạy vọt ra ngoài.
Bất quá y không chạy được bao xa, Tiêu Chấn Diệp đã túm mắt cá chân đem y kéo về dưới thân! !.
.
Hai mắt hắn đỏ ngầu: "Ngươi là của trẫm, của một mình trẫm, Tử Khâm à, cả đời này ngươi đừng hòng trốn khỏi trẫm, ngươi chỉ có thể yêu mình trẫm! ! "
Thần trí Mộc Tử Khâm dần trở nên mơ hồ, giữa lúc mê man y cơ hồ cảm thấy Tiêu Chấn Diệp hết lần này đến lần khác vuốt ve chữ Diệp trên ngực y, như tín đồ một lần lại một gọi tên y.
! ! !.
Thời điểm Mộc Tử Khâm tỉnh là sáng hôm sau, y vừa mở mắt, liền thấy Tiêu Chấn Diệp vẻ mặt đầy quan tâm ngắm nhìn y.
"Tử Khâm, ngươi tỉnh! ! Thân mình có chỗ nào khó chịu không!.
.
" Tươi cười trên mặt Tiêu Chấn Diệp có điểm quái dị, hàm chứa ý tứ lấy lòng, rồi hàm chứa vài phần co quắt bất an.
Mộc Tử Khâm chống đỡ thân thể hư huyễn, chán ghét mà chuyển thân, đưa lưng về phía Tiêu Chấn Diệp, bộ dáng không muốn để ý hắn.
Kế tiếp, vô luận Tiêu Chấn Diệp nói cái gì, Mộc Tử Khâm đều không đáp lời, ngay cả chút phản ứng cũng không có! !.
.