"Ngũ hoàng tử..."
"Ngũ hoàng tử, người tỉnh lại đi......"
Trong cơn mơ màng, Tiêu Chấn Diệp nghe được tiếng gọi dồn dập, âm thanh khi thì gần sát bên tai khi thì phảng phất vọng về từ phương xa.
Hắn khó chịu cau mày, nhưng vẫn chưa tỉnh giấc.
Thật ồn ào......!đang kêu ai sao......!mí mắt nặng quá......
Đừng ồn nữa......
Khoan đã! Âm thanh?!
Gần chục năm nay tai hắn luôn không tốt, sao đột nhiên có thể nghe thấy âm thanh?
Tiêu Chấn Diệp vốn sắp liệm đi, nhưng hắn bỗng ý thức được cái gì mà mở choàng hai mắt, ngồi bật dậy khỏi mặt đất.
"Hự...." Động tác quá mạnh động phải vết thương nào đấy trên cơ thể, Tiêu Chấn Diệp đau đến hít ngụm khí lạnh.
Bất quá hiện giờ hắn không rảnh bận tậm điều đó, hắn kinh ngạc trông theo ảnh ngược của mình in trên mặt nước, trong mắt đầy nỗi không dám tin.
Khuôn mặt này nom còn ngây ngô, loáng thoáng vương chút nét trẻ con, là dáng vẻ bản thân thời thiếu niên.
Xem xét trang phục trên người mình và cảnh vật chung quanh, đây là...!thời điểm bản thân đến Mộc Quốc làm chất tử?
Mình ấy vậy mà quay về thời thiếu niên?!
Tiêu Chấn Diệp tự véo bắp đùi một cái, ui, đau quá....
Cho nên, chuyện này không phải nằm mơ?
Hắn...!trọng sinh sao?
Trọng sinh vào thời điểm làm chất tử ở Mộc Quốc?
Tuy rằng có chút khó bề tưởng tượng, thế nhưng nếu chẳng phải trọng sinh, vậy hết thảy mọi chuyện đang diễn ra phải giải thích thế nào đây?
Trước kia, hắn một mực kinh thường thứ gọi là thuật trùng sinh ghi chép trong cổ tịch, luôn cho rằng đấy toàn là những điều hư vô mờ mịt do con người ta tưởng tượng ra.
Sau khi Tử Khâm mất, hắn lại dốc lòng thu thập cổ tịch liên quan đến trọng sinh, vô số lần cầu khẩn trời cao ban cho cơ hội, cơ mà mãi đến khi chết già hắn cũng chẳng thể tìm ra phương pháp trọng sinh.
Ấy thế nhưng giờ khắc này, hắn thật sự, trọng sinh?!
Hắn quay về thời điểm tất cả mọi chuyện chưa phát sinh.
Vậy Tử Khâm....!chắc hẳn vẫn đang sống tốt!!
Cho nên....!ông trời muốn cho hắn cơ hội để bù đắp sai lầm ư?!
Thế thì Tử Khâm......
Trái tim Tiêu Chấn Diệp loạn đập liên hồi, Tử Khâm, Tử Khâm còn sống, Tử Khâm của hắn vẫn hảo hảo sống tốt......
Hết thảy chưa từng phát sinh, hết thảy vẫn còn kịp......
Lần này, hắn nhất định sẽ không phụ y, dùng cả sinh mệnh để yêu y hộ y, thay y bảo vệ những thứ y muốn, sẽ không để y mảy may chịu chút tổn thương nào...
"Ngũ hoàng tử...!người...!người không sao chứ?"
Tiểu tư ở bên cạnh hốt hoảng nhìn Tiêu Chấn Diệp, chắc hẳn bị động tác kỳ quái của hắn dọa sợ.
Tiêu Chấn Diệp bỗng dưng liếc sang gã tiểu tư, hai mắt hắn sáng như đuốc, hàn quang mãnh liệt bắn ra như muốn chọc thủng gã ta.
Lữ Tu......
Khớp ngón tay Tiêu Chấn Diệp kêu lên răng rắc.
Kiếp trước hắn hết lòng tín nhiệm, đối xử với gã như thân huynh đệ, nhưng gã cư nhiên là người hoàng hậu Tiêu Quốc an bài bên cạnh hắn.
Gã ta hại chết Hứa Phong – thuộc hạ trung tâm duy nhất của hắn, lại nhân lúc hắn thụ trọng thương đâm cho hắn một đao, đẩy hắn xuống Vạn Xà quật.
Nếu không phải hắn mạng lớn thì lần đấy đã mệnh tang hoàng tuyền, làm gì có Tiêu đế Tiêu Chấn Diệp sau này?
Song, may nhờ lần đó giúp hắn nhận rõ bộ mặt thật của kẻ hắn luôn gọi phụ hoàng, hóa ra từ đầu chí cuối hắn trong mắt phụ hoàng kia chỉ là một quân cờ không quan trọng, hết tác dụng liền vứt bỏ, căn bản chẳng thèm để ý hắn sống chết thế nào.
Mẫu phi sau khi sinh hắn thì qua đời vì khó sinh, do vậy từ nhỏ hắn được nuôi dưỡng dưới gối vị phi tử không được sủng ái – Tố phi, người ấy cũng chính là sinh mẫu của Tiêu Ưng Trì.
Tố phi dù đối đãi với hắn vô cùng tốt, chung quy vẫn không thân sinh nhi tử.
Hắn khao khát lắm tình thương của phụ thân, mong ngóng sự quan tâm từ Tiêu Đế, bất quá số lần Tiêu Đế đến gặp hắn đếm được trên đầu ngón tay.
Hắn thì tha thiết chờ đợi vài cuộc gặp mặt hiếm hoi ấy, trông mong phụ thân có thể đối đãi với mình như những hoàng tử khác, đáng buồn thay Tiêu Đế luôn đeo vẻ mặt băng băng lãnh lãnh.
Trong trí nhớ, lần duy nhất Tiêu Đế ôn nhu với hắn đấy là lúc tiễn hắn đi Mộc Quốc với cái danh chất tử, Tiêu Đế hòa nhã từ ái xoa đầu hắn, bảo hắn đến Mộc Quốc rồi thì giúp ông dò la tin tức, dặn hắn nhất định phải chú ý an toàn.
Khi đó hắn vô cùng mừng rỡ, lầm tưởng rằng phụ hoàng tuy ngoài lạnh trong nóng nhưng ông cũng yêu thương hắn, chỉ cần hắn giúp phụ hoàng thám thính nhiều tin tức hữu ích thì ông sẽ lưu tâm hắn hơn.
Do vậy, dù khi ở Mộc Quốc phải trải qua vô số trận ám sát, hắn vẫn kiên trì tiếp bước, bởi vì phụ hoàng còn đang chờ hắn, chờ hắn bình an trở về.
Vào khoảng khắc bị đẩy xuống Vạn Xà quật, hắn rốt cuộc tỏ tường hắn chỉ là quân cờ mà ông có thể tùy thời vứt bỏ.
Phụ hoàng biết rõ những việc hoàng hậu làm với hắn, và chính ông cũng ngầm đồng ý hành vi của ả.
Ngàn vạn cổ xà trong Vạn Xà quật uống máu gặm xương hắn, vết thương cũ chưa lành đã chồng thêm vết thương mới, mỗi ngày đều phải giãy dụa giữa đám rắn rết, chẳng thể thấy ánh mặt trời, sống không bằng chết.
Thế nhưng hắn vẫn sống sót giữa cực hạn dọa đày, sống trong hoàn cảnh như thế hàng tháng ròng, ăn thịt rắn, ngủ hang xà, sau cùng tôi luyện thành thân thể vạn độc bất xâm.
Đôi khi sắp trụ không nổi nữa, hắn sẽ nghĩ về thiếu niên phong hoa tế nguyệt cùng người phụ hoàng kia, một yêu một hận tiếp thêm sức mạnh giúp hắn sống sót tại nê đàm hắc ám này.
Tính cách hắn trở nên vặn vẹo cùng với khoảng thời gian lạc ở địa ngục trần gian đó.
Khoái cảm khát máu dần được hình thành trong quá trình chém giết, cho tới một ngày độc xà trong hang không dám chọc vào nữa, hắn rốt cuộc bước ra khỏi Vạn Xà quật.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi ra khỏi nơi đó chính là biến Lữ Tu thành người lợn, đến mãi bây giờ hắn còn nhớ rõ ánh mắt kinh hoàng của Lữ Tu khi bị tước bỏ tay chân ngâm trong vại thuốc.
Chẳng qua hắn chưa kịp trả thù Tiêu Đế đã hay tin Tố phi bị hoàng hậu bức tử, dù rằng Tố phi chưa thật sự coi hắn như con mà đối đãi, tuy nhiên nàng và Tiêu Ưng Trì là những người quan tâm hắn nhất.
Tiêu Chấn Diệp đành đè nén mối hận với Tiêu đế và hoàng hậu, âm thầm xây dựng thế lực của mình, cuối cùng tuyết tẩy Tiêu cung ngồi lên vương vị, sau lại đánh chiếm các quốc gia khác thống nhất Lăng Phong đại lục, trở thành vương giả duy nhất tại Lăng Phong đại lục.
"Ngũ....!Ngũ hoàng tử...."
Gã tiểu tư bị ánh mắt giết người của Tiêu Chấn Diệp dọa sợ tới mức nhắm mắt thối lui về phía sau, gã ngã ngồi trên đất mà trông Tiêu Chấn Diệp, mồ hôi ứa đầy khắp trán.
"Không có gì." Tiêu Chấn Diệp thu hồi tầm mắt rồi thản nhiên nói.
Hiện tại thực lực hắn chưa đủ cường đại, tạm thời không nên kinh động hoàng hậu.
Lúc Tiêu Chấn Diệp đương tính đứng dậy thì sau ót bỗng truyền tới cơn đau, hắn đưa tay lên sờ thử liền phát hiện trên tay toàn máu, hắn nhìn sang gã tiểu tư: "Ta bị làm sao vậy?"
Tiểu tư hơi nghi hoặc: "Do Cửu hoàng tử Uyên Quốc – La Chính hại đó ạ...."
La Chính.....!Tiêu Chấn Diệp hơi híp mắt, hắn nhờ thời điểm hắn ở Mộc Quốc làm chất tử từng bị người này khi nhục không ít.
Và những lần ấy chẳng thể thiếu công lao của tên tôi tớ trung tâm Lữ Tu đây.
Tiêu Chấn Diệp rũ mi che giấu cảm xúc nơi con ngươi, "Hôm nay là ngày nào?"
Tiểu tư càng thấy hồ nghi: "Ngũ hoàng tử người quên à, hôm này là ngày đầu tiên trong đợt xuân sưu ở Mộc Quốc...."
Giang sơn Mộc Quốc được các đời đế vương rong rủi trên lưng ngựa xông pha gầy dựng.
Vì vậy xuân sưu, hạ miêu, thu mi, đông thú đều là đại sự không thể bỏ qua.
(Đây là lễ Đại điền trong Quân lễ của Trung Hoa.
Thời cổ, chư hầu phải đích thân tham gia hoạt động săn bắn bốn mùa, lần lượt là Xuân sưu (春蒐), Hạ miêu (夏苗), Thu mi (秋猕) Đông thú (冬狩), cho nên gọi là Đại điền.
Mục đích chủ yếu của việc săn bắn là kiểm duyệt số lượng binh sĩ, chiến xa, cùng năng lực tác chiến, đồng thời huấn luyện cách hiệp đồng phối hợp cho những trận chiến trong tương lai.)
Nếu hôm nay đúng dịp xuân sưu, vậy Tử Khâm...!nhất định cũng ở đây!
Tiêu Chấn Diệp chỉ thấy tim mình nhộn nhạo, Tử Khâm......
Nhìn thấy ái mã đang thong thả uống nước gặm cỏ bên bờ sông, Tiêu Chấn Diệp huýt sáo một tiếng, Mặc Ảnh lập tức chạy đến bên cạnh hắn.
Tiêu Chấn Diệp vén vạt áo phi thân lên ngựa, hai chân hắn kẹp chặt bụng ngựa, Mặc Ảnh dưới thân phóng nhanh tựa tật phong.
"Ngũ hoàng tử...."
Tiểu tư thấy vậy liền hô to, khổ nỗi đáp lại gã chỉ có thân ảnh ngày càng xa cùng bụi đất bay tán loạn.
.........
Trong rừng.
Tiếng vó ngựa dồn dập, thân ảnh hồng sắc giục ngựa lao nhanh phía trước, đem nhóm người đằng sau bỏ thật xa.
Thiếu niên cưỡi liệt mã hồng tông, tứ ý trương dương, rạng rỡ như ánh mặt trời, túi tên khoác sau lưng nhấp nhô theo vó ngựa, gió mát thổi tung mái tóc y, khóe môi câu lên độ cung tự tin hiêu cuồng khiến cho thiên địa vạn vật đều trở nên thất sắc....
Xuyên qua tầng tầng lá rậm trông theo bóng dáng người thiếu niên phóng ngựa rong rủi nơi xa, lệ nóng ướt nhòa hai mắt Tiêu Chấn Diệp....
Tử Khâm......!Tử Khâm của hắn......!Tử Khâm tràn đầy sức sống......
Tử Khâm sống, thiếu niên tựa dương quang mà hắn yêu vẫn sống....
Có máu có thịt còn độ ấm, không phải khối thi thể lạnh như băng, cũng không phải huyễn ảnh chạm vào liền vỡ tan xuất hiện vô số lần trong mộng cảnh.....
Thiếu niên của hắn, chân chân thật thật mà tồn tại!
Người thiếu niên kỵ khoái mã, tuổi trẻ khí thịnh, vóc dáng chưa trổ mã hoàn toàn, chưa có đường nét nội liễm sắt bén thời làm vương Mộc Quốc càng chẳng mang vẻ yêu mị quyến rũ thuộc về họa quốc yêu phi.
Thiếu niên lúc này đây, mặt mày vương chút ngây thơ của hài tử và chứa cả thần thái rạng rỡ bừa bãi.
Chẳng rõ thiếu niên phát hiện cái gì mà nhãn tinh sáng lên, khóe môi gợi nụ cười ưu mĩ, đuôi mắt y cong cong, điểm tô cho nốt hồng chí thêm phần sống động, yêu dã lại cổ mị, ẩn chứa sức hút mệ hoặc nhân tâm, làm người ta khó thể dời mắt.
Mũi chân thiếu niên điểm nhẹ lên lưng ngựa, lăng không phi thân vẽ thành một đường cong đẹp đẽ giữa không trung, đồng thời vươn tay rút ra ba tên từ túi tên sau lưng, tam tiễn cùng phóng, phương hướng biến hóa khôn lường, phân biệt bắn về ba hướng khác nhau.
Chỉ nghe một tiếng hưu, ba mũi song song bắn trúng ba con mồi, cùng lúc đấy thiếu niên cũng đã vững vàng đáp xuống lưng hồng tông liệt mã.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười trên môi thiếu niên càng thêm kinh tâm động phách.
"Giá!"
Thiếu niên kéo cương ngựa, Xích Vũ lao vút như tiễn rời cung.
Môi mỏng khẽ nhếch, tay áo tung bay, y giục ngựa tới gần con mồi nhưng chẳng hề dừng lại, mà dùng một tay ghìm chặt dây cương rồi nghiêng người nhặt con mồi ném lên lưng ngựa, xong việc thì xoay thân, lần nữa ngay ngắn ngồi trên yên.
Hướng tới con mồi tiếp theo......
Loạt động tác như nước chảy mây trôi, ưu mĩ tiêu sái, chẳng có nữa phần dư thừa.
Tiêu Chấn Diệp si ngốc nhìn ngắm hồng y thiếu niên, hốc mắt chợt cay xè.
Tử Khâm à, dáng vẻ tự tín trương dương của ngươi......
Thật sự...!rất đẹp.......
Tâm hắn trào dâng một loại cảm giác hạnh phúc đến phát khóc.
Thiếu niên dường như phát giác điểm khác thường nên ngoảnh đầu lại, vừa khóe xuyên qua lớp lớp lá cây đối diện với tầm mắt Tiêu Chấn Diệp.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc ấy vạn vật chung quanh phảng phất đều tiêu thất, thiên địa chỉ tồn tại hai bóng người một đen một đỏ đối diện với nhau.
Một cái liếc mắt như thể vạn năm, trong mắt hai cũng chỉ chứa mỗi hình bóng đối phương.
Bị mắt phượng rực rỡ ngời ngời của Mộc Tử Khâm nhìn chăm chú, mặt Tiêu Chấn Diệp dần xuất hiện áng hồng, trái tim hắn điên cuồng đập loạn, như thể sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Tay cầm cương ngựa bất giác siết chặt, lòng bàn tay ứa ra tầng mồ hôi mỏng, thể hiện rõ hắn đang lúng túng vô cùng.
Tử Khâm......
Tiêu Chấn Diệp nuốt ngụm nước bọt, lúc hắn muốn mở lời thì thiếu niên lại nhanh chóng dời mắt đi, khóe môi duyên dáng gợi độ cung khinh thường, phượng mâu tuyệt mĩ không dung bất kì vật gì.
Tựa hồ Tiêu Chấn Diệp đứng ở nơi kia chỉ là nhân vật râu ria không đáng lưu tâm.
Mộc Tử Khâm mang theo con mồi phóng ngựa ly khai.
Tiêu Chấn Diệp trông theo thân ảnh thiếu niên, ánh mắt lóe lên cô đơn khôn tả, rồi hắn giục ngựa đuổi theo y..