Khi mới gặp nhau ở Lạc thành, Cố Vân Tiện từng bị đôi mắt này làm kinh động trong lòng. Đôi mắt sáng như ngọc Côn Luân, trong trẻo mà dịu dàng, ẩn chứa bên trong là sự ung dung và lãnh đạm, làm đối phương không thể kìm nén muốn tìm hiểu rốt cuộc sâu thẳm trong lòng chàng đang vướng bận điều gì.
Lần trước khi đi qua mặt hồ đóng băng ở suối nước nóng, nàng cũng từng vịn cánh tay chàng, nhưng khi đó cả hai người vẫn giữ một khoảng cách hợp lý giữa phi tần cùng thần tử, còn hiện giờ nàng lại dựa hẳn vào lồng ngực chàng. Tay phải của chàng đỡ vai nàng để nàng không bị ngã. Tiếp xúc thân mật tới mức Cố Vân Tiện thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh từ chàng. Rất trầm, rất nhạt, còn có phần lạnh lẽo nhưng thực ra lại rất khớp với cảm giác mà chàng đem lại cho người khác.
Chỉ sau một chớp mắt, nàng lấy lại tỉnh táo. Trước mắt bao nhiêu người mà bọn họ đang làm gì đây? Có phải muốn chết hay không?
Vừa giật mình, tay nàng liền giãy giụa, Thôi Sóc cũng buông lỏng nàng ra. Cố Vân Tiện lùi sang một bên, giữ khoảng cách nhất định rồi mới ngẩng đầu nhìn chàng.
Biểu cảm của chàng cũng khôi phục như bình thường nhưng khi đón nhận ánh mắt của nàng thì dường như có chút hoảng hốt.
Hai ám vệ vẫn cảnh giác phòng thủ bên người Cố Vân Tiện, những người còn lại lần theo hướng mũi tên để tiếp tục truy đuổi.
Cố Vân Tiện quay đầu nhìn Cơ Lạc Vy, thấy nàng đang đứng sau ám vệ, sắc mặt trắng bệch, có vẻ như bị hoảng sợ.
Một lát sau, đám cháy được dập tắt, quân thích khách cũng không xuất hiện trở lại, đám đông xôn xao cũng bình ổn trở lại.
Cố Vân Tiện cúi đầu với Thôi Sóc, nói: “Vừa rồi tình hình nguy cấp, may nhờcóNgọc Lang tương trợ.” Lời này vừa là nói với Thôi Sóc, đồng thời cũng để những ám vệ đứng sau nghe rõ.
Thôi Sóc đáp lại: “Quan trọng nhất làphu nhân được an toàn. Vừa rồi Thôi Sóc hành động cóphần lỗmãng, xin phu nhân thứtội.”
Cơ Lạc Vy đi tới, hơi nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc chuyện vừa rồi làthếnào?” Nàng ta nhìn Thôi Sóc và Cố Vân Tiện, lại hỏi: “Mũi tên kia nhằm vào hướng hai người, rốt cuộc lànhắm vào ai?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Một ám vệ nhỏ giọng đáp lời: “Thuộc hạđãkiểm tra đầu mũi tên, không cóbất cứmanh mối gì, làloại mũi tên thông thường nhất.”
Đáp án này nằm trong dự đoán của Cố Vân Tiện. Không cần nghĩ cũng biết, đã làm chuyện ám sát đương nhiên sẽ không để lộ sơ hở ở điểm này.
“Phu nhân, bên kia…Hình nhưlàquân lính đang đi tuần tra.” Một tiểu thái giám theo hầu Cố Vân Tiện nói.
Đúng là quân lính đang phụ trách tuần tra an ninh nội thành ban đêm. Xem ra bọn họ đã nghe được chuyện hỗn loạn ở đây nên đang tới để thẩm tra.
Thôi Sóc tháo mũ trùm trên đầu mình, đội lên đầu Cố Vân Tiện. Cố Vân Tiện còn đang ngạc nhiên đã nghe Thôi Sóc nói nhỏ: “Phu nhân, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tốt nhất đừng đểcho họnhìn thấy người thìhơn.” Nghe xong nàng thuận theo trùm mũ cẩn thận.
Hai tên lính hỏi chuyện người xung quanh một chút, lập tức ra lệnh cho bọn họ tới gần. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Thôi Sóc đã bước lên, bình tĩnh kéo hai người đó sang một bên, nói nhỏ vài câu.
Cố Vân Tiện nhìn một bên mặt Thôi Sóc qua một tầng sa đen mỏng, lại thấy khoé môi chàng nở nụ cười, cùng hai tên lính tuần nói chuyện, lúc thì tỏ vẻ không hiểu, lúc lại rầm rì thương thảo.
Cố Vân Tiện chưa từng nhìn thấy chàng như vậy, không khỏi cảm thấy hơi xa lạ. Nhưng suy nghĩ lại một chút, chàng tất nhiên không đơn giản chỉ là một thần tử luôn ôn hoà khách khí như khi tiếp xúc với nàng, chàng còn là người đứng đầu một phe đối trọng thế cục trong triều, là kẻ nắm trong tay vận mệnh của bao người
Chỉ là hai tên lính tuần, đối với chàng chẳng phải chuyện quá khó khăn.
Có điều ngoại hình của Thôi Sóc quá xuất chúng, lúc này lại bỏ mũ sa, đã có bao người xung quanh phải ngoái đầu nhìn chàng. Nếu không phải vì phần đa mọi người vẫn còn đang hoảng sợ trong lòng, chỉ sợ bên hồ lúc này lại là một cảnh hỗn loạn.
Cố Vân Tiện không rõ chàng có để lộ thân phận hay không, chỉ thấy hai tên lính tuần kia bị khí thế của chàng áp đảo, lúc đầu còn to giọng hô hào quát tháo, một lúc sau lại ngoan ngoãn gật đầu thưa dạ.
Rất nhanh, Thôi Sóc đi về phía nàng, nói: “Không còn vấn đềgìnữa. Cóđiều ởđây xảy ra hỗn loạn nhưvậy, hội đèn lồng xem ra sẽphải tan sớm, chúng ta cũng nên mau chóng rời đi.”
“Rời đi?” Cơ Lạc Vy lại nói: “Vậy, chúng ta phải ra khỏi thành, hay là…”
Nghĩ đến mũi tên khi nãy, mọi người không khỏi có chút chần chừ. Những người đó rốt cuộc muốn nhằm vào Thôi Sóc hay Cố Vân Tiện hiện giờ vẫn chưa rõ. Nếu muốn nhằm vào Cố Vân Tiện, lúc này rời khỏi thành chẳng khác gì cho đối phương một cơ hội tốt. Đêm khuya tĩnh lặng, trên đường núi chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tuy rằng Hoàng đế đã phái những cao thủ hàng đầu đi theo bảo vệ các nàng, thế nhưng sự tình nghiêm trọng, nếu đã biết rõ có hiểm nguy rình rập, mọi người không thể không cẩn thận hơn một chút.
“Nửa canh giờtrước bệhạđãđi qua Thừa Thiên Môn, vềtới hoàng cung.” Thôi Sóc nói: “Cửa cung đãđóng, nếu giờphu nhân đột nhiên trởvềcũng không tốt…”
Quy định của triều đình, cửa cung một khi đã đóng sẽ không dễ dàng mở ra. Nếu muốn nhập cung vào lúc đêm tối, nhất định phải có lệnh thông hành, còn phải báo trước cho Hoàng đế. Bất kể Thôi Sóc có lệnh thông hành hay không, nếu lúc này Cố Vân Tiện về cung, chắc chắn sẽ đánh động cho mọi người đều biết.
Lần này nàng ra ngoài chơi vốn đã không để lộ tin tức, tất nhiên không muốn lại bị người ta biết được.
“Không biết vịlang quân này cóphủđệtrong thành hay không? Không biết chúng ta cóthểquấy rầy trong phủmột đêm được không?” Cơ Lạc Vy bỗng nhiên nói. Nàng ta tuy rằng không quen biết Thôi Sóc, nhưng thấy chàng vừa rồi đã bảo vệ Cố Vân Tiện cùng với thái độ của Cố Vân Tiện đối với chàng thì cũng đoán ra người này là trọng thần trong triều.
Cố Vân Tiện cùng Thôi Sóc đều sửng sốt.
“Nhưvậy…cũng không hợp quy củrồi?” Cố Vân Tiện nói: “Hay làchúng ta cứtrởvềđi, hoặc không thìởlại quán trọcũng được…”
“Ởlại quán trọ?” Cơ Lạc Vy nhìn nàng vẻ mặt kỳ quái.
Cố Vân Tiện nghĩ lại cũng cảm thấy có phần kỳ cục. Nhà trọ rồng rắn hỗn tạp, chỉ sợ còn không bằng an toàn nghỉ lại trong nhà Thôi Sóc.
“Nếu hai vịphu nhân không chê, vậy mời tới nhàta ởtạm đi.” Thôi Sóc ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Sáng sớm mai, ta sẽgặp…chúa công đểbáo lại việc này.”
Phủ đệ của Thôi Sóc nằm ở Sùng Nghĩa phường, cách hoàng cung không gần cũng không quá xa, tiện cho chàng lên triều mỗi ngày. Để tránh tai mắt của mọi người, đám người Cố Vân Tiện từ đường cửa lớn đi thẳng vào, không đi qua nội đường.
Thôi Sóc dặn dò mấy tì nữ sắp xếp phòng ngủ cho họ, sau đó nói: “Hai vịphu nhân nghỉsớm một chút, Thôi Sóc không quấy rầy nữa.”
Chàng cáo lui rất nhanh, rõ ràng không muốn những tuỳ tùng đi theo Cố Vân Tiện nghĩ nhiều. Nàng tất nhiên hiểu được ý của chàng, mỉm cười gật đầu đáp lại: “Đại nhân nghỉsớm”
Cơ Lạc Vy mấy năm nay vẫn luôn tu dưỡng ở Tây Sơn, chưa từng gặp phải nhiều chuyện như hôm nay, sau khi trở về phòng rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Cố Vân Tiện lại trằn trọc trên giường hồi lâu, không thể chợp mắt.
Chuyện xảy ra tối nay đã đánh tan sự bình tĩnh nàng gìn giữ suốt bốn năm qua, làm nàng phập phồng nhớ lại quãng thời gian giăng đầy âm mưu cùng đao kiếm đó.
Nàng đã nghĩ mình sẽ không phải sống những ngày tháng như vậy nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại một chút, xem ra những tháng ngày bình yên của nàng đã đến lúc kết thúc. Tuổi của A Hoàn càng lúc càng lớn, sang năm, muộn nhất là năm sau, các triều thần sẽ thảo luận việc để thằng bé đi học như thế nào. Đến lúc đó, dù thế nào nàng cũng không thể để thằng bé tiếp tục ở lại hành cung ôn tuyền.
Nàng không muốn bị tách khỏi thằng bé nên đương nhiên sẽ phải theo trở về cung…
Nàng bỗng ngồi bật dậy, choàng thêm lớp áo lông cáo, đẩy cửa ra khỏi phòng.
Trong viện trăng lạnh như sương đập vào mắt nàng, khiến mắt nàng hơi nhức. Một bóng người không biết từ góc nào đi tới, lên tiếng hỏi: “Nương nương”
“Ta không ngủđược, muốn đứng trong vườn giải sầu. Ngươi không cần tránh đi, cứđi theo ta.” Dù thế nào nàng cũng đang ở lại trong phủ của thần tử, tốt nhất vẫn nên đem nhất cử nhất động của mình bày ra trước mặt Hoàng đế, không để hắn hiểu lầm.
Ám vệ vâng lời, im lặng đi theo Cố Vân Tiện ra ngoài. Cố Vân Tiện ra khỏi tiểu viện, bước ra bên ngoài.
Do thân phận của các nàng không thể để lộ cho đám người hầu trong phủ, Thôi Sóc không có cách nào an bài cho các nàng nghỉ lại ở phòng cho khách quý, chỉ có thể để các nàng ngủ lại phòng khách thông thường. Cố Vân Tiện cũng không định đi quá xa, chỉ muốn đi lại loanh quanh tiểu viện của mình một chút, tranh thủ hít thở không khí.
Đi lòng vòng một lúc, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Đang định kết thúc chuyến đi dạo buổi đêm, ánh mắt nàng liền bị một hồ nước cách đó không xa hấp dẫn.
Hồ nước không lớn, chỉ bằng một gian nhà ba gian, xung quanh trồng mấy rặng trúc xanh, cành khô thẳng tắp, hướng lên trời, dù đang giữa tháng giêng vẫn xanh ngắt tươi tốt. Cố Vân Tiện nhớ tới ấn tượng của mình đối với Thôi Sóc, lập tức cảm thấy cây trúc này rất xứng với chàng.
Hồ nước cũng một màu xanh trong vắt, tựa như một khối phỉ thuý màu ngọc bích tuyệt đẹp.
Cố Vân Tiện đến gần hơn một chút, mới hiểu được vì sao nơi này khiến nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vào mùa này, chỉ có những hồ lớn như Lung Giang mới có thể giữ được dòng chảy như bình thường, những cái hồ nhỏ như thế này đáng lẽ phải bị đóng thành băng mới đúng.
Có lẽ bên dưới này là nước dẫn từ suối nước nóng rồi. Nàng nghĩ vậy. Có điều với tính cách của Thôi Sóc lại có thể bỏ nhiều công sức cho một cái hồ như vậy, thực sự hơi lạ.
Đến khi đứng bên hồ, nàng mới để ý trên mặt hồ vẫn còn thứ gì đó. Nhỏ xinh phát sáng, giống như ngọn hải đăng trên biển, chiếu rọi lên bầu trời.
Đó là một ngọn hoa đăng.
“Ngươi đem vật kia lại đây.” Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại ra lệnh cho ám vệ.
Ám vệ không nói một lời, phi thân đạp nước đi qua, đến khi quay lại bên nàng, trong tay đã cầm theo ngọn đèn kia.
Cố Vân Tiện đón lấy, yên lặng nhìn nó, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh.
Không sai, hoa đăng này chính là hoa đăng trong trí nhớ của nàng.
Thân đèn hình thuyền, trên thân là ba tầng thuyền, vô cùng tinh xảo. Trên mỗi tầng lầu đều khắc cửa sổ chạm hoa, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy khung cảnh bàn ghế bình phong bên trong.
Đầu thuyền còn treo một mảnh vải trắng, trên mặt có viết dòng chữ: Nguyện đời này như ước hẹn, nắm tay người song hành; nếu chẳng thể bên nhau, xin đem ta thành cát bụi.
Lúc trước nàng bị chính những lời này làm đau đớn khôn cùng.
Si tình như vậy, cố chấp như thế, giống hệt nàng trước kia. Đời này sống lại, từ lâu nàng đã không còn dám nói những câu như vậy.
Lúc này nàng cảm thấy trong lòng rất loạn, vô số thắc mắc hiện ra trong đầu.
Nhìn phủ đệ rộng lớn này là biết, Thôi Sóc không phải kiểu người ăn chơi hưởng lạc. Nhưng chàng lại mất bao công sức để hồ nước này ngay giữa tháng giêng cũng không bị đóng băng, chẳng lẽ chỉ để thả một ngọn hoa đăng?
Nếu chàng thích ngọn đèn này đến thế, lúc trước vì sao lại đem nó tặng cho nàng?
Khi đó, nàng đã hỏi chàng: “Một bảo bối nhưvậy, các hạnỡbuông tay thứmình yêu thích sao?”
Chàng đã dịu dàng trả lời: “Đồ vật dù tốt, cũng phải tìm được người hiểu nó mới có thể phát huy giá trị. Theo tại hạ thấy, hoa đăng này tặng cho phu nhân là vừa hợp.”
Hoa đăng này, tặng cho nàng, vừa hợp.
Trong ký ức của nàng, ai đó đã từng nói: “Ta cảm thấy ngọn đèn đócũng chẳng cóýnghĩa gì. Trôi đi rồi tức làtrôi đi rồi, sau này chẳng thểnhìn thấy nữa. Ta hy vọng cómột ngày, cóthểđóng một con thuyền lớn, ta cùng…Ta cùng người thân, cóthểsống trên thuyền vui vẻbên nhau.”
Lời nói chân thật như vậy, tràn ngập ước vọng hướng tới tương lai. Khi đó, nàng chưa từng nếm trải sầu bi.
HẾT CHƯƠNG