Chàng vốn còn đang suy nghĩ ngày hôm sau nên lấy cớ gì để đi thăm Cố phủ thì một việc bất ngờ xảy đến khiến chàng không kịp trở tay.
Một vị trưởng lão trong họ từ nguyên quán Thanh Hà tới tìm chàng để cùng bàn chuyện hôn sự.
Chàng ngồi trong gian nhà chính, nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần, biết rằng thời gian ước hẹn giữa hai người đã qua từ lâu. Không biết nàng chờ chàng có sốt ruột lắm không, liệu nàng vẫn còn đợi hay đã ra về rồi?
Vậy mà vị trưởng lão ngồi trước mặt như chẳng hề nhận ra nỗi bứt rứt của chàng, lại còn tiếp tục lải nhải: “Trưởng bối trong họ đều thấy Lục Lang ngươi giờ không còn nhỏ nữa. Người xưa đã nói ‘tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ’. Nam tử trước tiên phải thành gia lập thất mới ổn định cuộc sống được. Huống chi nhà các ngươi vốn đã neo người, ngươi phải thành hôn sớm một chút rồi sinh con đẻ cái, giúp kéo dài hương hoả mới được.”
Chàng càng nghe càng bực, không kìm được mà ngắt lời ông: “Người có ý gì xin cứ nói thẳng.”
Vị trưởng lão bị chàng ngắt lời như vậy thì hơi phật ý nhưng cũng biết tính chàng trước nay vốn như vậy nên không thể không nhịn một chút, lại nói: “Trưởng bối trong họ vì lo cho ngươi nên đã tìm hiểu mấy vị tiểu thư danh môn khuê tú. Chúng ta cũng biết ngươi vốn là người có chủ kiến nên cũng không muốn tự ý quyết định mọi việc. Thành hôn với ai sẽ để cho ngươi chọn. Cũng sắp qua năm mới rồi, ngươi cũng không thể đón năm mới ở Dục Đô luôn được. Ngày mai ngươi hãy theo ta lên đường về Thanh Hà một chuyến. Chuyện này quyết sớm một chút, không nên chần chừ thêm.”
Chàng nhìn vị trưởng lão câu trước câu sau tỏ vẻ lo lắng cho mình mà thầm cười nhạt. Chi nhà chàng vốn xuất thân là con vợ lẽ, từ trước tới nay chuyện hôn sự cũng chỉ là vật hy sinh cho lợi ích gia tộc. Chàng may mắn tài mạo đều xuất chúng, lại có chút thanh danh bên ngoài nên cũng được người trong họ coi trọng hơn một chút, nhưng về cơ bản thì cũng không có gì khác biệt.
Họ luôn nói sẽ để cho chàng quyết định nhưng thực tế, bất kể chàng lựa chọn như thế nào thì kết quả cuối cùng cũng nằm trong tính toán của họ. Chẳng khác gì một chú chim bị đánh gãy đôi cánh, chủ nhân cầm ba chiếc lồng sắt đong đưa trước mặt, cho phép nó tự chọn một chiếc lồng để chui vào. Nhưng dù thế nào, nhà giam vẫn chỉ là nhà giam. Dù cho quá trình bị giam có dễ chịu hơn một chút thì chú chim nhỏ cũng chẳng được tự do.
Chàng cảm thấy phiền chán, chán ghét một cuộc sống như vậy, trước sau chẳng hề thay đổi, ngay từ lúc bắt đầu đã có thể đoán được kết cục.
Nghe theo mệnh lệnh của người trong gia tộc mà gắng sức học hành, nghe theo mệnh lệnh mà cưới vợ sinh con, sau này lại vì thể diện của gia tộc mà thi đỗ công danh, cả cuộc đời mãi mãi chỉ nằm dưới sự thao túng của kẻ khác.
Cái gì chàng cũng có, chỉ có bản thân là không còn.
Cứ nghĩ tới việc những người này đã nhanh chóng chọn ra một cô gái đẩy về phía chàng, bắt chàng cưới làm vợ cả đời, chàng lại cảm thấy không cam lòng.
“Nếu vãn bối nói vãn bối đã có người trong lòng thì sao?”
Lời này thốt ra đột ngột tới nỗi không chỉ trưởng lão thấy kinh ngạc mà ngay chính chàng cũng phải giật mình.
“Ngươi… ngươi đã có người trong lòng? Từ khi nào vậy?”, trưởng lão lắp bắp hỏi.
Đối mặt với câu hỏi này, chàng cũng chỉ im lặng.
Chàng biết rõ hơn ai hết, trong khoảnh khắc chàng thốt lên câu nói kia, hình ảnh hiện lên trong tâm trí chàng chính là khuôn mặt nhỏ nhắn quấn băng với đôi mắt ngước lên nhìn đầy tủi thân.
Vân nương.
Chàng đột ngột đứng lên, không nói lời nào đã vội chạy ra ngoài, để lại vị trưởng lão phía sau tức giận đập tay lên bàn.
Chàng đi đến cửa mới nhận ra mình đã quá hấp tấp mà quên không cưỡi ngựa, chạy bộ như thế này thì phí mất bao nhiêu thời gian. Nhưng nhận ra thì đã muộn, giờ cũng chẳng kịp quay về, chỉ có thể tiếp tục chạy.
Chàng cứ như vậy chạy băng băng trên con đường nhốn nháo bao người, đi qua hết góc phố này tới con hẻm kia. Cảm giác như từ thuở sinh thành tới nay, chàng chưa từng đi quãng đường nào dài như vậy.
Chàng cũng không biết vì sao mình phải chạy như thế. Chàng chỉ biết chàng muốn gặp nàng. Muốn được gặp nàng ngay lúc này.
Đến lúc đó, chàng sẽ biết chắc được một điều.
Một điều vẫn luôn sục sôi trong lòng chàng lâu nay.Chàng gõ lên cửa lớn của Cố phủ, nói dối rằng mình có hẹn với Cố Tam lang, không đợi người hầu trả lời đã đi vào bên trong. Đêm qua tuyết lại rơi, nước trong hồ đều đã đóng thành băng, một bé gái đứng bên hồ ước lượng độ dày của băng rồi cất tiếng cười khúc khích thật vui vẻ. Chàng dường như chẳng nhìn thấy tất cả những thứ này, chỉ nhắm vào hướng chàng cần tới mà đi.
Nhưng khi chàng tới được nơi mà hai người họ hẹn gặp, chàng lại chỉ nhìn thấy một gốc cây tùng tuyết đọng thật dày.
Nàng không ở đó.
Chàng đứng đó sững người một lúc lâu mới nhớ ra bây giờ đã quá giờ hẹn của họ hai canh giờ.
Chàng đến muộn những hai canh giờ!
Nàng chắc chắn đã nghĩ rằng chàng lỡ hẹn rồi, nghĩ rằng ngày hôm qua chàng chỉ thuận miệng hứa hẹn vu vơ với nàng mà thôi. Nghĩ chàng là tên tiểu nhân nói mà không giữ lời.
Chàng muốn đi tìm nàng, giải thích với nàng, nói cho nàng biết vì sao chàng lỡ hẹn. Nhưng lý trí nhắc nhở chàng rằng nàng hiện giờ vẫn đang ở nhờ nhà người ta, chàng hành động hấp tấp lỗ mãng như vậy sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho nàng.
Chàng không nhớ mình đã rời khỏi Cố phủ như thế nào, cũng không nhớ mình làm sao về tới nhà. Trưởng lão vì tức giận mà đã bỏ đi, trước khi đi còn để lại lời dặn, bắt chàng phải nhanh chóng trở về Thanh Hà nhận lỗi trước trưởng họ. Nếu trước năm mới chàng còn không về, dòng họ Thôi thị cũng không cần đứa cháu bất hiếu này nữa!
Chàng nghe xong cũng chỉ có thể cười ảo não.
Mấy ngày sau đó chàng vẫn luôn tránh mặt Cố Tam lang. Có lẽ chàng sợ khi nhìn thấy người có liên quan tới Vân nương sẽ cảm thấy áy náy hơn. Cũng có lẽ chàng sợ mình gặp Cố Tam lang rồi sẽ không kìm lòng được mà hỏi thăm về Vân nương. Dù thế nào, chàng cũng nên tránh đi thì hơn.
Nếu Cố Tam lang không tới trước cửa nhà tìm chàng, e rằng chàng sẽ tiếp tục trốn tránh.
“Nói đi, ta có làm gì đắc tội với huynh, khiến huynh nhất quyết muốn tránh mặt ta!” Cố Tam lang hỏi chàng với vẻ mặt khổ sở, chẳng khác gì người phụ nữ vì bị vứt bỏ mà oán than.
Chàng có chút bối rối, đáp: “Ta nào có tránh mặt huynh!” Vừa đáp lời, chàng cũng không kìm được mà hơi run run.
Cố Tam lang lại oán giận nói: “Huynh còn muốn gạt ta! Mấy ngày nay huynh vừa nhìn thấy ta ở Quốc Tử Giám liền bỏ đi. Kính Nho, Trọng Bình đều nhận ra, còn tới hỏi ta có phải đã xảy ra mâu thuẫn gì với huynh! Bọn họ còn nói tính tình ta không tốt, không chừng có làm gì đắc tội với huynh mà không biết. Họ không cần biết đầu đuôi đã giục ta tới tìm huynh tạ lỗi. Hôm nay ta muốn huynh nói cho rõ ràng, rốt cuộc ta đã làm gì sai?”
Chàng bị hỏi dồn tới mức không thể trốn tránh, lúng túng không sao nói nên lời.
Cố Tam lang thấy chàng như vậy, biết chàng nhất định đang rất áy náy nên cũng dịu giọng hơn. Bình tĩnh lại, Cố Tam lang cũng không muốn chọc chàng nữa mà nói thẳng: “Nói thật đi, huynh làm như vậy có phải vì tam đường muội của ta hay không?”
Chú thích: “Đường muội” là em gái họ đằng nội. “Tam đường muội” qua lời Cố Tam lang là chỉ Cố Vân Tiện.
Chàng giật mình, thề thốt phủ nhận: “Huynh nói bậy gì đó!”
Cố Tam lang gật gù, nói: “Xem ra ta đoán không sai.”
Chàng nghẹn lời.
Cố Tam lang lướt qua chàng, tự đi thẳng vào chính đường, cũng chẳng chút khách khí sai bảo người hầu pha trà tiếp đãi, sau đó bảo chàng ngồi xuống như thể mình mới là chủ nhà. Hắn nói: “Ta thích nhất tràt Tửt Trúc của huynh, lát nữa huynh nhớ cho ta một gói mang về.”
Chút thích: “Trà Tử Trúc” là một loại trà được trồng ở huyện Trường Hưng, tỉnh Chiết Giang, đã từng là cống trà từ thời vua Đường Túc Tông.
Trà Tử Trúc ngon vô cùng khó tìm, chàng cũng chẳng có nhiều nên vừa định lên tiếng từ chối thì Cố Tam lang đã thong thả nói thêm: “Ta cũng định đem cho Vân nương một ít.”
Chàng lại nghẹn lời.
Thấy chàng như vậy, Cố Tam lang khoa trương nhướng mày nói: “Không phải chứ! Thế mà huynh cũng đồng ý sao?”
Chàng đã để lộ điểm yếu cho người ta bắt được, chỉ có thể im lặng cho hắn trêu chọc.
Cố Tam lang phá ra cười: “Ta đang nghĩ nên đem quà gì tặng cho Vân nương để muội ấy vui một chút. Hay huynh nhân cơ hội mượn hoa hiến phật đi. Dù sao huynh cũng nợ muội ấy một lời giải thích.”
Chàng nghe ra hàm ý trong lời Cố Tam lang, không kìm được hỏi: “Huynh biết sao? Là nàng nói cho huynh biết sao?” Nghe khẩu khí của Cố Tam lang, rõ ràng hắn biết chuyện chàng thất hẹn với Vân nương.
“Phải. Ta đến thăm muội ấy. Muội ấy trò chuyện với ta, hỏi ta có phải bạn của ta gặp chuyện gì hay không. Ta thấy khó hiểu nên hỏi dò muội ấy. Vừa nghe được đáp án ta đã giật mình. Không thể ngờ, đúng là không thể ngờ! Người bạn tốt mà ta tin tưởng nhất lại âm thầm ước hẹn với muội muội của ta, hứa dạy muội ấy chơi đàn! Nhưng đó còn chưa phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là hắn đã thốt ra lời hứa hẹn, ấy vậy mà lại thất hứa! Hại muội ấy đứng chờ trong gió lạnh suốt hai canh giờ!” Cố Tam lang nói với vẻ căm phẫn, nhìn chàng bằng ánh mắt đầy trách cứ, rồi lại nói tiếp: “Ta quá giận nên nói thẳng với muội ấy tên kia chẳng làm sao hết, vẫn vui vẻ tung tăng chạy nhảy khắp nơi! Hắn thất hứa như vậy chắc chắn là kẻ nhân phẩm chẳng ra sao, thế nên từ nay muội đừng để ý đến hắn làm gì!”
Thôi Sóc nghe thế thì trong lòng căng thẳng không thôi. Dù rằng ngày đó chàng lỡ hẹn vì có nguyên do nhưng Cố Tam lang nói vậy cũng chẳng sai, chàng căn bản không có cách nào phản bác. Nàng ấy nghe Cố Tam lang nói như vậy hẳn rất thất vọng về chàng.
Thấy chàng ủ rũ như vậy, Cố Tam lang khoái chí nhấp ngụm trà, thưởng thức vị trà ngon một lúc rồi mới thong thả mở lời: “Ta lừa huynh đó.”
Chàng vội ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta nói với muội ấy rằng đúng là huynh bị cảm lạnh đột ngột, không xuống nổi khỏi giường nên mới thất hẹn như vậy. Đến lúc huynh khỏi bệnh rồi nhất định sẽ tới nhà tạ lỗi với muội ấy, mong muội rộng lòng tha thứ.”
Chàng sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra mình bị người ta chơi xỏ. Không đúng, là chơi cả vố đau!
“Huynh nói như vậy mà nàng tin sao?” Bối rối quay mặt đi, chàng hỏi nhỏ.
“Tin chứ. Cũng đúng lúc muội ấy bị bệnh. Tất cả mọi người cùng bệnh, nghe cũng hợp lý chứ sao!”
“Nàng ấy bị bệnh? Sao lại thế?” Chàng vô thức cao giọng hỏi.
Cố Tam lang bị chàng làm cho phát hoảng, liền đáp: “Thì chính là ngày đó đó, muội ấy ra ngoài quên mang theo áo khoác, cứ nghĩ huynh sẽ tới nhanh thôi, huynh tới rồi có thể đi nơi nào đó tránh gió. Cuối cùng huynh mãi không tới, muội ấy lại lo nếu huynh tới mà không thấy muội ấy nên vẫn đứng trong gió lạnh chờ huynh. Nếu đúng lúc đó thầy thuốc không tới bảo tỳ nữ gọi muội ấy trở về để tháo băng nơi mắt thì e rằng muội ấy sẽ còn tiếp tục chờ. Ban ngày đứng hứng gió lâu như vậy, đến tối lại không ngừng luyện đàn, ngày hôm sau thi đàn quá mất sức nên ngã bệnh luôn.”
Lời của Cố Tam lang khiến chàng sững sờ. Nàng ấy vẫn luôn chờ chàng trong gió lạnh, thế mà chàng lại không tới. Sau đó nàng vẫn cố sức luyện đàn cả đêm?
“Ngày hôm sau thi đàn, nàng ấy đàn thế nào?” Chàng không biết vì sao mình lại muốn biết điều này, có lẽ là muốn khiến cảm giác áy náy càng mãnh liệt hơn.
Câu trả lời của Cố Tam lang lại khiến chàng bất ngờ: “À, lúc đó ta lại không có mặt, có điều ta nghe người trong phủ nói muội ấy đàn rất khá. Hôm đó sư phụ ra đề là danh khúc “Hàn đàm nguyệt quang”. Huynh cũng biết mà, khúc nhạc kia tương đối khó, lúc trước khi ta luyện khúc nhạc này còn tốn bao công sức. Huynh đừng nhìn ta như vậy, được rồi ta thừa nhận, ta trời sinh không có thiên phú cầm ca. Nhưng huynh cũng không thể phủ nhận khúc nhạc kia thật sự khó đàn nha! Vậy mà nghe nói ngày hôm đó khi thi khúc nhạc này, người có thể đàn từ đầu tới cuối không sai một nốt chỉ có một mình muội ấy thôi đó.” Cố Tam lang không giấu sự tán thưởng nói thêm: “Tuy nói rằng muội ấy vẫn chưa nắm được xúc cảm của khúc nhạc nhưng ở tuổi của muội ấy, có thể đàn được như vậy đã không tệ rồi. Nói thật, ta trước kia chỉ thấy vị muội muội này dịu dàng hiền lành, không ngờ muội ấy còn là người kiên cường không chịu khuất phục như vậy. Thật sự là ghê gớm, ghê gớm nha!”
Chàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, tuy rằng chàng không ở đó trợ giúp, nhưng dù sao nàng ấy cũng không vì chàng lỡ hẹn của mà thi không tốt.
Nàng đã làm được, dù không có chàng, nàng cũng vẫn làm được.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi nàng đã luyện được khúc “Hàn đàm nguyệt quang”. Mặc cho đề thi khó như vậy, mặc cho những người thân thích thân phận tôn quý cố tình gây khó dễ, nàng vẫn không hề sợ hãi cũng chẳng chịu khuất phục, vẫn cắn răng luyện tập cho kì được.
Nàng dùng thực lực của bản thân cùng ý chí bền bỉ khiến mọi người phải ngước nhìn.
Khoảnh khắc đó, chàng bỗng nhiên cảm thấy, so với dũng khí kiên cường của nàng, bản thân chàng lại quá yếu đuối nhu nhược.
Chàng thậm chí còn không dám thừa nhận tình cảm dành cho nàng.
Hít một hơi thật sâu, chàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng Cố Tam lang, nghiêm túc nói: “Nếu ta nói, ta muốn thành hôn với muội muội của huynh, huynh có đồng ý không?”
Cố Tam lang nhìn chàng như thể nhìn thấy quỷ, sửng sốt một lúc lâu mới cao giọng hỏi: “Huynh nói thật chứ?”
Chàng gật đầu, đáp: “Ta nói thật.”
HẾT CHƯƠNG